Mục lục
Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tôi tự nhiên biết rằng việc vướng bận với U Quân lâu là không tốt cho tôi, nhưng làm sao mà tôi không muốn tách rời mọi thứ với anh ta, nhưng Ánh Nguyệt không thể chịu đựng được nếu không có anh ta, nếu không phải lời nói của anh ta, tôi sợ rằng tôi sẽ không thể sống lại đây và nhìn thấy Liễu Long Đình, tôi phải làm gì dây?
“Được rồi, đến lúc đó tôi thử xem.” Tôi trả lời Hoàng Tam Nương.

Sau khi cứu mạng U Quân, tôi phải nói rõ ràng với anh ta, kẻo sau này chúng tôi sẽ rơi vào tình trạng không rõ ràng như thế này.

Hoàng Tam Nương liếc nhìn tôi, gật đầu rồi đi ra ngoài.

Sau khi Hoàng Tam Nương ra ngoài, tôi lại bước đến giường của Liễu Long Đình và thấy Liễu Long Đình vẫn chưa tỉnh dậy, nhưng đã có mạch đập biểu hiện của sự sống.

Trái tim tôi như một chiếc bèo không ngừng trôi trong nước.

Khi tôi nhìn thấy anh ấy, tôi bén rễ, chỉ cần nhìn anh ấy, trong lòng tôi liền cảm thấy có một chỗ an toàn, vừa nghĩ đến kiếp trước anh ấy đã làm gì tôi, tôi thật tức giận, chẳng trách anh ấy đã rất miễn cưỡng khi nhắc đến kiếp trước của anh ấy với tôi, nếu không phải lần này anh ấy chết đi, sự quan tâm của tôi đối với tính mạng của anh ấy quan trọng hơn rất nhiều so với sự oán hận của tôi đối với anh ấy, thì nhiều khi nói ra xong, tôi liền trở mặt với anh ấy.

Khi anh ấy tỉnh dậy, tôi phải hỏi anh ấy tại sao kiếp trước anh ấy lại đối xử với tôi như vậy.

Tôi nắm tay Liễu Long Đình thì giữa chừng Hư và Liễu Long Đằng, Liễu Kiều Nhi, Ánh Nguyệt từ bên ngoài bước vào trong phòng, và khi họ nhìn thấy tôi, họ hỏi tôi rằng Liễu Long Đình có ổn không? Đã tỉnh dậy chưa?
Nhìn hai đứa trẻ Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng nghịch ngợm đến mồ hôi nhễ nhại, đúng là hai đứa trẻ đáng ghét, tôi còn tưởng rằng khi sống chết của Liễu Long Đình không rõ, họ sẽ rất buồn, không ngờ một đứa còn chơi đùa vui vẻ hơn, nhưng còn lại là Ánh Nguyệt, nhìn thấy tôi trở lại, như là đã nhớ tôi từ lâu, cô bé vòng tay ôm tôi, hai mắt đỏ hoe, sau đó đứng dậy từ trong lòng tôi, trong lòng bàn tay viết: “Tại sao không thấy ba?”

Hiện tại, tôi chắc chắn không thể nói với Ánh Nguyệt rằng cơ thể của U Quân đã bị phá hủy.

Nếu cô bé biết, chắc cô bé sẽ rất đau buồn.

Vì vậy, tôi đã nói với Ánh Nguyệt rằng anh ta đi giải quyết một số việc, tôi về trước, hai ba ngày nữa anh ta sẽ quay trở lại.

Trước khi đi, ba cô bé đã dặn dò tôi rằng nhất định tôi phải giải thích rõ ràng chuyện này với cô bé, sợ rằng Ánh Nguyệt sẽ lo lắng.

Ánh Nguyệt đã nghe những gì tôi nói, có chút không tin, có chút tin.

Sau một hồi suy nghĩ, cô bé tin tất cả những gì tôi nói.

Nhìn cách đắn đo và dáng vẻ dựa dẫm vào U Quân như vậy, trong lòng tôi cảm thấy.

Làm thế nào có thể để U Quân ra đi mà không làm Ảnh Nguyệt buồn?
Ánh Nguyệt lo lắng cho U Quân, nhưng Liễu Kiều Nhi thấy tôi đã quay lại, thấy mạch và nhịp thở của Liễu Long Đình, cô bé yên tâm, nắm lấy tay Ánh Nguyệt và nói với Ánh Nguyệt rằng họ lại đi chơi đi.

Tôn tử của nhà họ Tam Nương rất vui, sớm biết như vậy cô bé nên làm bạn với họ sớm hơn.

Liễu Kiều Nhi, một cô bé ngốc nghếch, thực sự vô lo tự tại hơn ai hết, cô bé thực sự vô tâm, nhưng tôi thực sự ghen tị với cô bé, nếu tôi sống vô tư và vô tâm như cô bé, những lo lắng hiện tại của tôi, cũng sẽ không có nhiều như vậy.

Tôi thấy Ánh Nguyệt suốt ngày ở bên cạnh tôi, có chút bất đắc dĩ không muốn rời xa tôi, nghĩ một lát sẽ cứu U Quân ra nên bảo Ánh Nguyệt ra ngoài chơi, có chuyện sẽ gọi cho cô bé.

Thấy tôi nói như vậy, lúc này Ánh Nguyệt gật đầu, và ra ngoài chơi với Liễu Kiều Nhi và những người khác.

Nhìn thấy mấy đứa trẻ vui vẻ như vậy, tôi cũng an tâm một chút, nghĩ Hoàng Tam Nương đã sớm chuẩn bị xong người cỏ, liền bảo Hư chăm sóc Liễu Long Đình, tôi có chuyện đi ra ngoài trước.

Hư gật đầu, với sức mạnh của mình, anh ta không khó để nhìn ra được U Quân đang ở trong cơ thể tôi, vì vậy anh ta ngồi lên chiếc ghế mà tôi đang ngồi, canh giữ Liễu Long Đình, dặn dò tôi cứ yên tâm, nếu Liễu Long Đình tỉnh lại thì anh ta sẽ lập tức đi thông báo cho tôi biết ngay.

Khi tôi đi tìm Hoàng Tam Nương, trên tay Hoàng Tam Nương cũng vừa cầm một con bù nhìn bằng rơm và đi về phía tôi để tìm tôi.

Tôi đưa con bù nhìn này vào một nơi tương đối xa căn phòng, và sau đó bảo Hoàng Tam Nương đi trước.

Hoàng Tam Nương cũng biết tôi muốn làm gì.


Sau khi họ ăn điểm tâm được làm từ máu của tôi, sức mạnh của họ đã cải thiện hơn một nửa.

Cộng thêm căn cơ tu luyện trước đây của cô ấy, nên dù tôi không nói gì, cô ấy cũng biết những gì tôi đang làm.

Vì vậy, cô ấy gật đầu đối với tôi và bảo tôi nhớ chú ý đến cơ thể của mình.

Sau khi Hoàng Tam Nương đi ra ngoài, tôi đưa tay lấy ra tinh phách của U Quân trong có thể mình, nói với anh ta: “Trước tiên bám vào con bù nhìn đó đi.”
Lúc này, tinh phách của U Quân đang nằm trong vòng tay tôi.

Mặc dù anh ta to lớn như vậy nhưng tinh thần lại không trọng lượng.

U Quân ngẩng mặt lên và nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Sau khi nói được với tôi, tôi hướng về bù nhìn thả tinh phách anh ta ra, sau đó cơ thể anh ta bám vào bù nhìn.

Muốn cho U Quân khôi phục lại cơ thể ban đầu của mình.

Đưa U Quân thành bù nhìn là chưa đủ.

Dù gì thì trước đây anh ta cũng có một thế thân, nếu chỉ là bù nhìn thôi thì tôi có vẻ hơi ích kỷ, dù sao anh mất thân thể là vì thế mạng cho tôi, tôi phải cho anh những gì tốt nhất, rồi thuyết phục anh ta rời xa tôi, từ đó chúng tôi sẽ không còn nợ nhau.

Khi U Quân đã bám được vào bù nhìn, tôi duỗi tay ra truyền cho anh ta một số tinh khí, để tất cả các đặc điểm trên khuôn mặt của U Quân được hiện ra trên đầu bù nhìn, sau đó tôi cởi áo khoác của mình, và kéo vạt áo của tôi xuống, nghiêng về một bên đầu của U Quân và nói với anh ta rằng: “Ăn thịt uống máu tôi đi, thịt và máu của tôi có thể làm cho anh mọc ra thân thể.”
U Quân nghe lời tôi nói xong, nhìn chằm chằm vào khuôn ngực trắng tinh của tôi, sau đó hỏi tôi: “Em không sợ đau sao?”
“Phí lời, tôi đương nhiên là sợ đau.

Khi anh cắn, tốt nhất là nhanh một chút.

Nếu tôi đau chết, tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh.” Tôi tức giận nói, nhưng trước khi đi tôi đã phân gần hết lượng máu của mình cho mọi người ăn, lúc này thứ hỗ trợ tôi tiếp tục bước đi chính là sức mạnh mà U Quân đã truyền vào cơ thể cho tôi, giờ thì sức mạnh của tôi đã gần hết.

Nếu U Quân lại hút sinh khí của tôi, tôi sợ rằng một khi tôi nằm xuống lần này, hai ba năm cũng không có thời gian phục hồi, cũng không khá hơn.

Nhưng dù vậy, tôi cũng sẵn sàng hiến dâng máu thịt của mình cho U Quân, vì tôi không muốn mắc nợ anh ta, khi anh ta đã ăn thịt và uống máu của tôi, để tôi có thể đuổi anh ta đi.

Chỉ là sau khi tôi nói xong, U Quân cũng chưa ra tay, thật ra là cả người tôi gầy yếu vì mất máu quá nhiều, thậm chí còn không có nhiều thịt, tôi đã rất miễn cưỡng muốn tận dụng thịt trong ngực của tôi.


Nhìn U Quân, không muốn ăn nó, tôi có chút tức giận và nói: “Anh có muốn ăn hay không? Làm sao tôi có thể bảo anh rời đi? Sớm muộn gì, Ánh Nguyệt cũng sẽ nhìn nhận tôi và Liễu Long Đình, và sớm muộn gì anh cũng phải đi.”
Tôi thực sự tức giận nên nói tất cả sự thật và những gì tôi đã nghĩ trong lòng với U Quân, nhưng U Quân không bận tâm vào lúc này.

Sau khi nghe những gì tôi nói, anh ta ngẩng mặt lên lại gần tôi, tôi nghĩ anh ta chuẩn bị gặm nhấm tôi và tôi cũng không có can đảm để nhìn nó, tôi sợ hãi đến mức nhắm mắt lại.

Dù sao ai mà không cảm thấy khủng bố khi nhìn người khác ăn thịt mình và uống máu của chính mình chứ.

Nhưng điều tôi không ngờ là khi môi U Quân áp vào ngực tôi dưới xương quai xanh, anh ấy chỉ hôn tôi, rồi nói với tôi: “Tôi thích thấy cô chiến đấu quên mình vì tôi, cô cho tôi xem, nên tôi cũng không có nhu cầu gì cả.

Vốn dĩ tôi định vào động cùng với cô đã muốn chết rồi.

Nhưng cô đã cứu tôi một lần nữa, tôi rất biết ơn, thân thể của cô đã không còn tốt nữa.

Nếu tôi ăn thịt của cô, lại còn máu nữa, sợ là cả đời này cô cũng khó có thể hồi phục lại, tôi rất hài lòng với thân thể mà cô đã cho tôi.

Còn nữa, cô hãy yên tâm đi vì lần này tôi sẽ ra đi.”
Đây là lần đầu tiên U Quân nói với tôi rằng anh ta sẽ tự động rời đi.

Điều anh ta nói khiển tôi hơi khó tin.

Anh ta nói là thật hay giả? Lúc trước thả anh ta không đi, lúc bị đánh cũng không đi, hiện tại mới rời đi, nhưng mà Ánh Nguyệt có nguyện cho anh ta đi không?
Thấy tôi có chút khó tin, U Quân không tiếp tục giải thích cho tôi lý do vì sao lại rời đi, thay vào đó anh ta nói với tôi: “Sau này, cô đừng có liên hệ với U Minh đại đế nữa.

Đuổi giết tôi và Ánh Nguyệt chính là anh ta.

Và những gì Ánh Nguyệt đã nói với cô, thấy tôi đang nói chuyện với hai hạt ngọc màu xanh lam, hai hạt ngọc màu xanh là đôi mắt của anh ta, và anh ta là một con quái vật to lớn.”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK