Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1002:

 

Nhìn dáng vẻ của ba mẹ con nhà này, Hạ Mộc Ngôn chỉ chớp mắt lạnh lùng.

 

Những năm vừa rồi cô đã quen với thương trường khốc liệt, cũng có thói quen thể hiện thái độ cương quyết để đối phó với những thương nhân âm mưu thâm độc. Lần này về nhà bà, cô mang theo ý định đi thăm người nhà, cũng vẫn tâm niệm đây là máu mủ của mình nên không chấp nhất với họ. Ngược lại hai ngày vừa rồi cô rộng lượng nhẫn nhịn, vậy mà cả nhà này sắp giẫm lên đầu cô đến nơi rồi.

 

Bao dung với loại người như thế này cũng vô dụng, tốt nhất là cứ để cho họ nhìn thấy rõ đường ranh giới ngay từ đầu.

 

Chỉ đi sai một nước cờ mà đã bị người ta lợi dụng rồi.

 

“Có phải hiểu lầm hay không thì mọi người tự biết.” Hạ Mộc Ngôn nở nụ cười nhạt nhẽo lạnh lùng.

 

Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn lại rơi xuống bộ váy mà Tống Khả Khả và Tống Tư Tư đang mặc trên người, đều là mấy bộ mà hai cô nàng cướp của cô. Hai chị em nhà này đúng là rất yêu thích váy vóc của cô mà. Cứ theo cách mặc thế này, lại thêm bác Cả liên tục giặt bằng nước thì chắc chẳng được mấy ngày nữa, mấy bộ váy này cũng hỏng thôi.

 

Hạ Mộc Ngôn không nói gì thêm, ánh mắt châm chọc không che giấu nhìn hai bộ váy vài lần rồi quay đi. Cô nhìn sang thấy Thẩm Mục đã dọn xong vali của cô, đang mang ra ngoài.

 

Thẩm Mục xách vali ra ngoài, bước đến cạnh Hạ Mộc Ngôn rồi lễ phép hỏi: “Cô Hạ, đồ vật trong phòng tôi đã cất vào vali này rồi. Cô còn mang thêm gì nữa không?”

 

Bây giờ Hạ Mộc Ngôn đã không muốn để lại cho nhà bọn họ bất cứ món đồ nào. Trừ mấy món quà nhỏ mua ở sân và mấy bộ váy này.

 

Váy đã bị người khác mặc vào, đương nhiên cô không Lục lại được. Hơn nữa, xem cách mặc của hai chị em thì chắc cũng chỉ được vài ba tháng nữa là phải vứt đi. Cô rà soát lại một chút, cảm giác gần như mình không lưu lại món đồ nào nữa.

 

Hạ Mộc Ngôn quay người bước về phía phòng của mẹ, nói: “Chắc là không còn gì nữa, tôi vào trong xem lại.”

 

“Vâng.” Thẩm Mục xách vali lên, quay người bước ra ngoài, mở cốp xe rồi cất vali vào.

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn quay người đi về gian phòng của mẹ, ánh mắt Tống Tư Tư và Tống Khả Khả lại một lần nữa hướng đến Lục Cẩn Phàm. Cả hai chị em đều là con gái ở độ tuổi hai mươi, dù biết anh là chồng Hạ Mộc Ngôn những vẫn không nén được mà nhìn anh đến mấy lần. Tống Tư Tư còn giơ tay lên vén tóc ra sau tai, đỏ mặt nói: “Vậy… chồng của chị họ… Đến cũng đã đến rồi, đừng đi vội. Anh khuyên chị họ một chút, đừng để chị giận chúng tôi rồi bỏ đi. Mọi người đều là người trong nhà, sau này nếu chị em chúng tôi tốt nghiệp đại học mà muốn đi làm ở các thành phố lớn thì còn phải nhờ cậy chị họ. Tương lai mọi người còn qua lại nhiều với nhau, không cần phải quá…”

 

Tống Tư Tư chưa nói xong, người đàn ông trước mặt đã quay người, sải bước về hướng Hạ Mộc Ngôn vừa đi, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời nói của cô ta.

 

Bị lờ đi lộ liễu như vậy, Tống Tư Tư thoáng lúng túng, nhưng vẫn không nhịn được mà lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng của người đàn ông cao lớn. Thật sự cô ta chưa bao giờ được nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đến vậy.

 

Không chỉ riêng Tống Tư Tư, đến cả mắt Tống Khả Khả cũng đã dẹt ra. Cô ta xấu hổ nên ngón tay vẫn bấu chặt gấu áo, thỉnh thoáng cắn môi liếc anh. Nhưng cả hai chị em đều không nhận được một cái nhìn nào của Lục Cẩn Phàm, kể cả là một cái nhìn thờ ơ cũng không có.

 

Sau khi đi vào thì Hạ Mộc Ngôn kiểm tra xem có còn sót lại mấy đồ linh tinh như dây sạc hay gì đó không, cô cũng mở ngăn kéo tìm xem có còn di vật nào của mẹ mà cô chưa cầm đi không. Khi chắc chắn không còn gì, cô mới quay người định đi ra ngoài.

 

Cô vừa định quay ra ngoài thì thấy Lục Cẩn Phàm đi vào.

 

Nhớ đến mấy câu nói của Lục Cẩn Phàm ở bên ngoài, Hạ Mộc Ngôn liếc nhìn rồi định quay đi. Nhưng cô mới tiến sát đến bên người đã bị anh nắm lấy cổ tay.

 

“Kiểm tra hết chưa? Không còn sót lại đồ gì nữa chứ?”

 

“Ừ, không còn gì nữa, đi được rồi.”

 

Nghe thấy giọng Hạ Mộc Ngôn bình thản nhưng đượm chút buồn, đôi mắt đen láy của Lục Cẩn Phàm liếc sang nhìn cô: “Em đang nghĩ gì thế?”

 

“Em đang nghĩ…” Hạ Mộc Ngôn quay mặt sang nhìn anh: “Sao Tổng Giám đốc Lục lại có thể thốt ra mấy câu linh tinh như là cục cưng yêu dấu gì gì đó?”

 

Đuôi mắt anh cong lên, xua tan vẻ lãnh đạm lạnh lùng trên gương mặt: “Cái gì mà cục cưng yêu dấu?”

 

Rõ ràng là tự anh vừa mới nói ra mà.

 

Hạ Mộc Ngôn mặc kệ anh định đi ra, nhưng bàn tay đang nắm cổ tay cô chợt siết lại. Anh đột ngột kéo cô vào lòng mình, dễ dàng ôm cả người cô bước về phía trước hai bước, ép cô vào bức tường bên cạnh cánh cửa đang mở rộng.

 

“Anh làm gì thế? Người ở ngoài đến gần là có thể nhìn thấy…”

 

Từ vị trí của Hạ Mộc Ngôn, cô vẫn có thể nhìn thấy Tống Tư Tư và Tống Khả Khả ở bên ngoài đang nhìn vào. Có điều hai chị em kia không dám bước vào, nên từ chỗ này có thể nhìn được ra bên ngoài, còn người ở ngoài thì không nhìn rõ chuyện ở sau cánh cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK