Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao thì anh cũng có ơn cứu mạng cô mà?

 

Dù cô có oán hận cỡ nào, thì cách biểu hiện cũng phải coi cho được một chút, Hạ Mộc Ngôn ám thị mình như thế.

 

Bởi vì một tiếng Lục tổng này mà anh phóng ánh mắt nặng nề về phía cô. Theo phản xạ, Hạ Mộc Ngôn lại nắm chăn lên.

 

Giọng của Lục Cẩn Phàm còn lạnh hơn máy điều hòa trong phòng ngủ: “Thật ra nếu em bảo tôi ngủ trên giường với em, thì càng thực tế hơn một chút! Không phải em đang bệnh sao? Nói nhiều như vậy làm cái gì? Vẫn không ngủ được? Sinh lực dồi dào à?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Cô chui vào chăn, xoay người lại, đưa lưng về phía người dưới giường, nhắm mắt ngủ.

 

Nhưng cho dù anh ngủ dưới sàn nhà thì cũng là ngủ cùng phòng. Hạ Mộc Ngôn lại trở mình, nhìn người đàn ông dù nằm trên mặt đất nhưng vẫn không giảm đi phong độ, muốn nói dù anh ngủ trên mặt đất, thì cũng có thể ra phòng khách ngủ trên mặt đất mà?

 

Nhưng khi lời nói gần thốt ra miệng, cô lại thấy Lục Cẩn Phàm đã nằm thẳng ra đó, đắp chăn, nhắm mắt lại.

 

Cô biết anh vẫn chưa ngủ. Dù sao hai người đều vừa mới nằm xuống, nhưng thấy tư thế nằm ngủ nghiêm chỉnh của anh, lời nói đã sắp ra khỏi miệng rốt cuộc lại biến thành một hơi thở nhẹ nhàng.

 

Hạ Mộc Ngôn đang định xoay người lại, thì giọng nói lãnh đạm của anh từ dưới giường truyền đến: “Vẫn nhìn tôi à? Là lén quan sát xem mấy năm nay tôi có thay đổi gì không sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn trừng mắt, nhưng không lên tiếng.

 

Lục Cẩn Phàm tiện tay vén một góc chăn trên người, vỗ vào vị trí bên cạnh: “Em có muốn xuống đây nằm không?”

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn lặng lẽ nhìn anh. Ánh mắt lãnh đạm mà điềm tĩnh của anh trong bóng đêm yên tĩnh của phòng ngủ như ánh sao chìm trong bóng tối, có phần ảnh hưởng đến sức kiềm chế cảm xúc của cô.

 

Ban ngày thì đối phó, tranh cãi thế nào cũng được, nhưng tới lúc đêm khuya thế này, theo bản năng người ta sẽ nghĩ rất nhiều chuyện, nhất là khi không ngủ được.

 

Cô vén chăn lên, trở mình ngay trên giường, lại quấn chăn kín người, cất giọng đều đều nói: “Tôi chỉ nghe nói mấy năm gần đây Lục tổng thường xuyên mất ngủ, nên muốn nhìn xem khi mất ngủ trông anh như thế nào thôi. Dù sao tôi chưa từng trải qua tình cảnh một mình giữa sự tĩnh mịch đến phát điên như vậy. Mấy năm nay tôi ăn ngon ngủ yên, hầu như cũng không hồi tưởng chuyện đã qua. Buổi tối vừa đặt mình xuống giường là ngủ ngay, hoàn toàn không giống anh.”

 

Anh nghe cô nói như vậy thì mày hơi nhướng lên, nhìn cô nằm trên giường đưa lưng về phía mình. Mặc dù khi trở mình, Hạ Mộc Ngôn quấn chăn rất kín, nhưng vóc dáng nằm nghiêng hơi gầy của cô dưới chăn, trông rất mảnh mai và xinh xắn.

 

Ngay từ đầu Lục Cẩn Phàm đã biết cô không dễ dàng bị khuất phục, nhưng anh không ngờ là đối với sự đánh giá của anh, cô lại bình tĩnh đến mức khiến người ta phát điên lên.

 

Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt lại, đêm đã khuya, không bao lâu sau cô chìm vào giấc ngủ. Người đàn ông nằm trên sàn nhà cũng hiếm khi có được giấc ngủ say sau ba năm liên tiếp mất ngủ suốt đêm.

 

Một đêm ngủ ngon.

 

*** Sáng hôm sau, khi Hạ Mộc Ngôn tỉnh lại, chiếc chăn mà Lục Cẩn Phàm trải cạnh giường đã được thu dọn.

 

Cô ngồi ngẩn ra trên giường hồi lâu, đưa tay lên vuốt mái tóc hơi rối sau giấc ngủ. Lúc rời phòng, cô phát hiện Lục Cẩn Phàm đã đi.

 

Cô nhìn đồng hồ trước mặt, đã hơn 9 giờ sáng rồi.

 

Rõ ràng ngày hôm qua ngủ lâu như vậy, thế mà đêm qua cô lại ngủ một giấc dài. Sinh hoạt mấy ngày nay đã làm xáo trộn nhịp điệu đồng hồ sinh học quen thuộc mấy năm nay của cô.

 

Chỗ này gần công ty anh, nên sáng sớm anh có việc quay về công ty rồi. Còn cô thì sao? Cô cũng không phải là người rảnh rỗi, dù sao cũng không thể cứ ở đây, huống chi trong tay cô còn không có cả chiếc điện thoại.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này. Ngay cả việc rửa mặt, cô cũng định sau khi quay về Nguyệt Hồ Loan rồi mới làm. Cô đi tới trước cửa, đang chuẩn bị bước ra ngoài, nhưng vừa đẩy cửa ra thì cô lại thấy chị Trần đứng bên ngoài, đang đưa tay định ấn mật mã mở cửa phòng.

 

Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, tay chị Trần khựng lại giữa không trung, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Hạ Mộc Ngôn.

 

“Chị Trần!” Hạ Mộc Ngôn phản ứng rất nhanh, khuôn mặt vốn hơi ngái ngủ, đôi mắt nhập nhèm, lập tức đổi thành tươi cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK