Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 884:

 

Đợi Lục Cẩn Phàm trở lại trên xe, Tiểu Hồ không cần nhìn cũng biết đồ anh cẩm trên tay đều là mua cho Tổng Giám đốc Hạ.

 

Cuối cùng mùa xuân của Tổng Giám đốc Lục cũng đến, hay là Tổng Giám đốc Lục đang theo đuổi Tổng Giám đốc Hạ?

 

Không thể nào, bình thường người thẩm thương trộm nhớ Tổng Giám đốc Lục nhiều như vậy, thậm chí những phụ nữ xinh đẹp nổi tiếng ở Hải Thành và giới giải trí muốn ôm bắp đùi Tổng Giám đốc Lục nhiều như cá diếc qua sông, đếm cũng không hết. Nhưng trước nay Tổng Giám đốc Lục đều chưa từng liếc nhìn bọn họ một cái, có thể hình dung bằng từ lạnh lùng vô tình, giếng như một người e sợ hồng nhan, không hề có chút hứng thú.

 

Tuy Tiểu Hồ không biết Tổng Giám đốc Lục đối xử với người phụ nữ mình thích thế nào, nhưng cứ nhìn thái độ làm việc như sấm rắn gió cuốn của anh, cậu ta nghĩ chắc hẳn anh đối xử với người phụ nữ mình thích cũng mạnh mẽ quyết đoán như thế.

 

Không ngờ hóa ra người giống núi băng như Tổng Giám đốc Lục lại có mặt nhẫn nại đối với người con gái mình thích như vậy.

 

Tiểu Hồ nghĩ sau này cậu phải tôn kính vị Tổng Giám đốc Hạ kia như lão phật gia vậy, không thế nào đắc tội được.

 

Lúc Lục Cẩn Phàm trở về khách sạn đã là buổi chiểu. Nhân viên phục vụ khách sạn báo cả ngày nay cô Quý đều không ra ngoài. Sau khi ăn bữa trưa qua loa thì cô cũng không gọi điện cho bộ phận phục vụ nữa.

 

Lúc Lục Cẩn Phàm bước vào, người phụ nữ trên giường đang nằm nghiêng trong tư thế co ro, hơi thở đều đều, vùi mình trong chăn không nhúc nhích, giống như vẫn đang ngủ.

 

Vắng trán của người đàn ông nho nhã này nhíu lại, anh sải bước đến bên giường.

 

Ánh sáng bên trong căn phòng đìu dịu, chiếu rợi lên khuôn mặt sạch sẽ của cô. Nhưng gương mặt này hiện giờ nhợt nhạt hơn ngày thường rất nhiều, môi hầu như không còn chút máu, lông mi dài, đổ chiếc bóng mỏng manh xuống gương mặt nhỏ gầy xanh xao kia. Mái tóc đài quá vai xõa lên trên gối, cơ thể vì chịu đựng cơn đau mà lúc ngủ vẫn trong tư thế co người.

 

Hạ Mộc Ngôn đã quen với cơn đau mỗi tháng vài ngày, nên cũng quen đùng cách ngủ để vượt qua thời điểm giày vò này. Lâu đần, cô có thể ngủ ngay cả khi đang đau đến co rút, ít nhất như vậy sẽ đỡ hơn một chút.

 

Nhưng rõ ràng dù ngủ thì cơn đau vẫn không biển mất, vì vậy mi tâm cô vẫn hơi nhíu lại.

 

Rèm cửa số trong phòng khép kín, che khuất toàn bộ ánh sáng bên ngoài, chỉ có ánh sáng của chiếc đèn trên tường ở đầu giường.

 

Đúng là lúc nãy Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn ngủ, nhưng từ khi nghe tiếng có người đi vào là cô đã tỉnh lại rồi, chỉ là không mở mắt mà thôi.

 

Rõ ràng là đi công tác, nhưng rốt cuộc ngày đầu tiên lại phải nằm trong khách sạn nghỉ ngơi. Cho dù công việc có quan trọng hay không, cô vẫn vô thức cảm thấy mình là gánh nặng cho công ty, vì vậy trong lòng không mấy đẻ chịu. Hiện giờ, Hạ Mộc Ngôn không có tâm trạng để đối mặt với Lục Cẩn Phàm.

 

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Hạ Mộc Ngôn vẫn không nhúc nhích, cho đến khi có tiếng đóng cửa phòng truyền đến, thần kinh căng thẳng của cô mới dãn ra phần nào. Hạ Mộc Ngôn mở mắt, nhìn gian phòng chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn treo tường, rèm cửa số vẫn khép kín, sau đó nhắm mắt lại lắn nữa, định ngủ tiếp. Dù sao thời điểm đau đớn nhất cũng chỉ có một hai ngày, đợi đến ngày sắp hết kinh nguyệt thì cô sẽ không khó chịu như vậy nữa.

 

Hơi thở mát lạnh thuộc về đàn ông phả từ đằng sau đến, ngay lập tức tỉnh thắn vừa thả lỏng của Hạ Mộc Ngôn lại trở nên căng thẳng. Vừa rồi cô nghe thấy tiếng cửa đóng nên cứ đỉnh ninh Lục Cẩn Phàm đã đi rồi, không ngờ anh lại không đi, mà chỉ đóng cửa thôi.

 

Cô đờ người bất động, trên người anh ngoại trừ có mùi hương cây cỏ mát mề thì còn mang theo cả mùi phong trần mệt mỗi bên ngoài. Tiếp đó, áo ngủ của cô bị vén lên, lông tơ c người đều dựng đứng. Hạ Mộc Ngôn đang định phản kháng thì lòng bàn tay ấm áp của anh đã áp lên vùng bụng lạnh băng của cô.

 

Hạ Mộc Ngôn sững lại, da thịt kể nhau không hể có chướng ngại, nhất là lòng bàn tay ấm áp của anh khiến toàn bộ lỗ chân lông của cô đều co rút lại.

 

Cô không nhúc nhích, chỉ là lúc hơi thở đàn ông phả ra, lướt nhẹ qua một bên cổ, Hạ Mộc Ngôn nhạy cảm túm chặt lấy tấm trải giường.

 

Cô quay đầu lấn tránh, nhưng tay anh vẫn cổ định trên bụng cô, không hễ dời đi. Lúc cô đang sắp trở mình thì đột nhiên cảm giác mép giường lún xuống. Anh cứ thể mà nằm xuống bên cạnh Hạ Mộc Ngôn, để dàng kìm chặt mọi động tác của cô. Một tay anh luồn xuống dưới cổ, kéo cả người cô vào lòng, một tay kia thì vẫn đán lên bụng cô không buông.

 

“Lục Cẩn Phàm, ai cho phép anh vào phòng tôi? Chẳng phải thể ra vào phòng khách sạn chỉ có một người giữ thôi sao? Tôi vẫn đang ngủ, anh muốn vào là vào à?” Hạ Mộc Ngôn bị anh kéo, ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen tĩnh mịch dưới ánh đèn mờ tối của anh.

 

Anh không lên tiếng, bàn tay đán trên bụng cô lại tăng thêm lực, cho đến khi Hạ Mộc Ngôn đẩy mạnh anh ra, anh mới nghiêm giọng nói: “Em ngoan ngoãn chút đi, không đau bụng sao? Còn có sức vùng vẫy nữa à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK