Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ quốc tế Oran lại được chú trọng như thế?

 

Cô vẫn chưa kịp lên tiếng thì Lục Cẩn Phàm lại thản nhiên nói: “Quốc tế Oran là do ông nội mua từ rất lâu. Sau khi mua được thì ông cứ khăng khăng nói muốn để dành làm phòng cưới cho tôi, nhưng tôi không đồng ý. Trước khi em vào ở, tôi chỉ ở đây mấy lần vì nó gần công ty. Trong căn phòng đó chỉ chất những sách vở linh tinh, không bày biện giường bàn gì cả, rất ít khi sử dụng đến.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “Nhìn cách bài trí xa hoa ở Ngự Viên, có thể thấy đó đều là bút tích của ông nội Lục. Xem ra trước đây ông rất thích nghiên cứu phòng cưới cho anh, giành mua tầng cao nhất của Quốc tế Oran để mang lại điềm tốt gì đó, quả thật chỉ có ông nội Lục mới làm được…”

 

Anh không có biểu hiện gì rõ ràng, chỉ xoay người: “Ăn no rồi à?”

 

“Ừ.” Hạ Mộc Ngôn lên tiếng, đang định quay người đi về phòng ngủ thì ngẫm nghĩ một lát, dù sao anh cũng làm đồ ăn cho cô, thế là do dự hỏi: “Vừa rồi cơm rất ngon, tôi cảm thấy ít nhiều gì mình cũng nên giữ lại chút lòng cảm kích với anh. Ngoài điều kiện trở về làm bà Lục lần nữa, anh xem thử còn điều gì khác tôi làm được không? Tôi sẽ đền bù cho anh.”

 

Anh nhếch môi: “Em đền thịt đi, tôi sẽ cân nhắc đón nhận.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Cô lập tức quay đầu đi thẳng. Cô không buồn ngủ, nhưng về phòng ngủ thì lại không muốn cởϊ qυầи áo đi tắm, luôn cảm thấy dù đã khóa cửa phòng và khóa cửa phòng tắm thì tắm ở chỗ anh vẫn không an toàn.

 

Tận đến khi bên ngoài im ắng, đồng hồ đã chỉ hơn mười giờ.

 

Dù trong phòng có điều hòa, nhưng nếu đêm hè mà không tắm cô cứ cảm thấy khó chịu thế nào ấy. Cô ngồi trên giường vểnh tai nghe ngóng trong chốc lát, xác định Lục Cẩn Phàm không đi ra, nếu không phải anh đang bận thì cũng đã ngủ trong phòng sách, vì thế lúc này cô mới quay người đi vào phòng tắm.

 

Ngoại trừ phải đội mũ tắm để tránh cho vết thương trên đầu bị thấm nước, thì tất cả những chỗ khác đều không bị ảnh hưởng. Trước đó trong xe, mu bàn tay bị cô cố ý làm tổn thương cũng chỉ là vết rách da hơi nghiêm trọng, tuy đau, nhưng tắm cũng không có vấn đề gì lớn.

 

Khó khăn lắm mới chật vật tắm xong trong cảnh khốn khổ đau chỗ này chỗ kia, Hạ Mộc Ngôn sấy khô tóc rồi mặc quần áo đi ra. Cô tiện tay tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, rồi vén chăn chuẩn bị nằm xuống giường.

 

Bất chợt cửa phòng ngủ mở ra.

 

Động tác chui vào chăn khựng lại, cô đảo mắt đã thấy Lục Cẩn Phàm mở cửa đi vào.

 

Cô lập tức kéo chăn lên, tỏ vẻ đề phòng: “Không phải anh ngủ ở phòng sách sao? Đã muộn thế này, tự nhiên anh vào phòng ngủ làm gì?”

 

Anh nhìn cô, giọng hờ hững không hề xao động, bước vào phòng một cách tự nhiên: “Điều hòa trong phòng sách hỏng rồi.”

 

Thấy anh đi tới, Hạ Mộc Ngôn ôm chặt chiếc chău de, nhích tới gần mép giường phía trong: “Không thể ngủ trong phòng sách, nhưng chăng phải trong phòng khách cũng có sofa có thể ngủ sao?”

 

Anh đi tới bên giường, nhìn vẻ mặt đè chừng như đề Phòng ăn trộm của Hạ Mộc Ngôn, thản nhiên nói: “Tôi đã ngủ trên sofa phòng khách hai ngày rồi, độ thông khí của da sofa rất kém, năm khó chịu lắm.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “… “

 

Cô mím môi, vẫn giữ chặt chăn, nói: “Vậy anh muốn làm cái gì? Mạc Cẩn Phàm, tôi cảnh cáo anh, tôi còn bị thương…”

 

Cảm thấy mình nói tới chuyện đã ly hôn cũng không thể làm dịu đi du͙ƈ vọиɠ của anh, cô đành nhắc tới tình trạng sức khỏe không tốt của mình.

 

Cô còn chưa dứt lời, anh đã đưa tay tới. Cô sợ hãi định lui nhưng thấy anh chỉ cầm lấy một trong hai cái gối trên giường, lại tiện tay lấy một cái chăn trong tủ, rồi trải trên mặt đất.

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Anh muốn… ngủ trên sàn nhà?

 

Anh không nói một lời thừa, sau khi trải chăn trên mặt đất, lại ném gối xuống, nhìn Hạ Mộc Ngôn đang ôm chăn ngồi thẳng tắp trên giường trừng mắt nhìn mình: “Nhìn cái gì? Tôi ngủ ở đây, em có ý kiến sao?”

 

“…”

 

Để một người đường đường là Tổng Giám đốc điều hành toàn cầu của Tập đoàn Shine ngủ trên sàn nhà?

 

Hạ Mộc Ngôn suy nghĩ một chút rồi buông chăn xuống, miễn cưỡng nói: “Sao tôi lại không biết ngượng như vậy chứ Lục tổng? Thôi để tôi ngủ dưới sàn nhà vậy…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK