Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 395:

 

Em còn biết anh giận em không có lương tâm, thế mà bây giờ lại còn giở trò mượn rượu nói nhiều như vậy.

 

Em tưởng đang đọ giọng à? Nói to giọng hơn là có lý hả? Đúng không?” Ngón tay thon dài của anh luồn qua tóc cô rồi vòng xuống khoác lên vai cô.

 

Anh giữ lấy gáy cô khiến cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh.

 

Mặc dù giọng nói của anh đã dịu xuống, có chút dỗ dành, nhưng ánh mắt lãnh đạm của anh nói cho cô biết, chính xác là nếu không phải bây giờ cô đang say rượu, không đủ tỉnh táo, thì chắc hẳn anh đã đè cô xuống giường mà dạy cho một bài học rồi.

 

Nhưng rốt cuộc muốn dạy cô bài học gì thì Hạ Mộc Ngôn cũng không biết.

 

Đầu óc cô vẫn quay cuồng, trừ người đàn ông trước mặt là đặc biệt rõ ràng ra, cô hoàn toàn không thể nhìn ra được đâu là Đông Tây Nam Bắc.

 

Chỉ có điều anh nhìn thấy cô đã say đến mức này rồi nên cũng không có ý định so đo với cô nữa.

 

Một màn say lại giúp cô tránh không phải nghe những lời lải nhải khó nghe…

 

Xem ra uống rượu cũng không hẳn là chuyện xấu.

 

**

 

Khi Hạ Mộc Ngôn tỉnh lại lần nữa thì ánh nắng đã rực rỡ ngoài cửa sổ.

 

Say rượu thật sự là hành hạ người ta quá mà.

 

Thế mà có nhiều người cứ thích say sưa triền miên hết đêm này đến đêm khác.

 

Còn cô, mỗi lần tỉnh dậy sau cơn say thì đầu lại đau muốn chết.

 

Cô ngồi dậy vén chăn lên thì mới phát hiện mình đang ngủ trên giường trong căn hộ chung cư.

 

Cặp gối trên đầu giường chỉ một chiếc có dấu vết bị đè lên, chăn cũng chỉ bị vén lên ở phía cô nằm.

 

Đêm hôm qua…

 

Ấn tượng của Hạ Mộc Ngôn có chút mơ hồ, chỉ láng máng nhớ được vài chi tiết.

 

Cô giơ tay lên xoa xoa đầu rồi lại nắm tóc, cố gắng nhớ lại cũng không biết được rốt cuộc đó là thật hay là ảo giác.

 

Cô ngồi dậy xuống giường, mở tủ quần áo lấy đồ ra thay, rồi lại ra khỏi phòng ngủ, nhìn phòng khách vẫn quạnh vắng như bình thường.

 

Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ thì bây giờ ít nhất cũng đã là bảy giờ sáng.

 

Nếu chỉ là ảo giác thì vì sao hôm qua cô lại quay về căn hộ ngủ?

 

Phong Lăng biết gần đây cô không muốn về căn hộ, nên chắc chắn cô ấy sẽ không tự ý đưa cô về đây.

 

Nhưng nếu đây không phải ảo giác, thì sao bây giờ cả căn hộ lại chỉ có một mình cố? Căn hộ yên tĩnh đến mức cổ nghi ngờ mình sẩy chân lọt vào nơi nào đó không có đến cả một tiếng động, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

 

Hạ Mộc Ngôn hơi đói bụng bèn đi vào bếp mở tủ lạnh.

 

Cô nhìn thấy bên trong tủ vẫn là đồ ăn hai ngày trước di giúp việc đưa đến.

 

Cô chán chường nhìn nước trái cây và thức ăn bên trong, lấy ra một chai sữa chua.

 

Cô vừa đóng tủ lạnh vừa mở nắp hộp sữa chua, mặt lạnh te đi ra ngoài.

 

Cô vừa bước đến sofa ở phòng khách thì khựng lại, nhìn thấy một ly thủy tinh trên bàn trà.

 

Cô bước đến cầm ly lên, bên trong còn gần nửa ly nước.

 

Cô đưa lên mũi ngửi, là mùi trà giải rượu.

 

Cô lại đảo mắt nhìn chiếc áo sơ mi vắt trên sofa.

 

Là áo sơ mi trắng anh đã thay trước khi đi, nhìn rất sạch sẽ, nhưng cầm lên ngửi kỹ sẽ nhận thấy trên áo còn lưu mùi rượu của cô và mùi hương thơm mát lạnh như cỏ cây buổi sáng sớm mà chỉ Lục Cẩn Phàm mới có.

 

Là áo sơ mi của Lục Cẩn Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK