Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 86:

 

Lục Cẩn Phàm đá văng cánh cửa. Trong chớp mắt, từ phòng tối tỏa ra mùi vị khiến người khác ghê tởm.

 

Lúc bước vào cửa, ánh mắt như băng sương của anh nhìn đám đàn ông trần trụi đang đè ép người phụ nữ. Toàn thân người phụ nữ đó bầm tím, tóc tai rối bù, cơ thể bẩn thỉu không chịu nổi, chất lỏng màu trắng ngà chảy khắp người.

 

Thậm chí thân dưới cô ta còn đang bị một người đàn ông tấn công mạnh mẽ liên tục. Dù cho có người xông vào cửa, nhưng gã ta vẫn tiếp tục làm, không ngừng một giây phút nào.

 

Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, Thẩm Mục đã vô thức nhắm mắt lại.

 

Lục Cẩn Phàm lạnh lùng nhìn gương mặt người phụ nữ kia.

 

Phát hiện Lục Cẩn Phàm không lên tiếng, lúc này Thẩm Mục mới mở mắt, quan sát cảnh tượng bên trong.

 

Người phụ nữ gào khóc giãy giụa, đám người đàn ông kia giống như bị mất trí, cảnh tượng cưỡng hiếp luân phiên như thế này… thật là cả đời khó gặp…

 

Đây… là Chu Nghiên Nghiên?

 

“Lục tổng…” Thẩm Mục lấy lại tinh thần, chợt đảo mắt về phía Lục Cẩn Phàm.

 

“Tiếp tục tìm.” Đáy mắt Lục Cẩn Phàm tối đen thâm thúy, ngữ điệu vô cùng lãnh đạm.

 

Khách sạn này là một khách sạn nổi tiếng 6 sao ở Hải Thành, số lầu và số phòng đều nhiều vô kể. Nếu quả thật Hạ Mộc Ngôn bị bỏ thuốc, cô sẽ không thể nào dựa vào sức lực của chính mình để rời khỏi.

 

Đoàn người chia thành mấy đội lục soát các tầng lầu. Camera tầng mười và thang máy đều bị người khác động tay động chân.

 

Mãi đến khi phòng giám sát chợt gọi điện đến: “Tìm được rồi! Camera lầu một không bị hỏng! Hai mươi phút trước, một mình bà Lục đã đi qua hành lang khách sạn tới thẳng quán bar nối liền bên kia!”

 

***

 

Hạ Mộc Ngôn ở trên ghế, đẩy hai tên đàn ông biến thái bỉ ổi ra. Cô giãy giụa đứng dậy, giơ tay cầm một chai bia trên bàn rồi đập mạnh xuống, dí vỏ chai bia về phía bọn họ. Cô vịn sofa đứng lên, ánh mắt hung ác, con ngươi lóe sáng như đuốc: “Cút ngay!”

 

Nhớ tới vừa rồi bị một trong hai tên đàn ông tai to mặt lớn đó ôm đến sofa, cô liền cảm thấy ghê tởm khó chịu khắp người!

 

Cô ở đây đã hai mươi phút, trải qua mấy lượt giãy giụa. Hai tên biến thái vừa béo lại vừa khỏe, tuy rằng uống quá chén nhưng tình trạng vẫn còn tốt hơn cô nhiều.

 

Cô lấy chai rượu làm vũ khí tự vệ, nhưng chỉ có thể nhất thời tạo ra uy hiếp ngắn ngủi. Hai tên kia xông lên cùng một lúc, đẩy cô ngã nhào lên sofa, vội vàng giật lấy chai rượu trong tay cô ném xuống đất.

 

“Cút ngay, không được đụng vào tôi.”

 

“C**, xem mày có thể chống chọi được bao lâu!” Một trong hai tên đàn ông biến thái mở miệng hùng hổ, gã xông tới như muốn xé rách quần áo cô. Hạ Mộc Ngôn cúi đầu cắn mạnh vào tay gã.

 

“Á! Mẹ kiếp! Con đĩ! Cho mày mặt mũi mà còn không biết xấu hổ!” Tên đàn ông biến thái vung tay tát mạnh lên mặt cô một cái.

 

Mặt Hạ Mộc Ngôn bị đánh lệch đi, trước mắt tối sầm. Nhưng cô vẫn cố giữ vững thần trí, nhân cơ hội đó với tay về phía mâm trái cây trên bàn, bắt được một con dao. Cô không chút do dự, đâm mạnh xuống đùi người nọ!

 

“Á, đ*t!!!”

 

Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, tên đàn ông biến thái đau đến nhảy dựng. Tên còn lại nhìn thấy dao trong tay cô thì khuôn mặt trở nên tàn ác, vươn tay muốn cướp lấy.

 

Hạ Mộc Ngôn không ngừng quơ con dao gọt trái cây trong tay, chĩa về phía hai người bọn họ, khoa tay múa chân lộn xộn. Khoảnh khắc bọn chúng rút tay né tránh, cô đã lập tức đứng dậy, dùng tay còn lại chộp lấy một chai rượu khác, đập xuống bàn trà. Một tay cô giơ con dao gọt trái cây lóe sáng, một tay cầm chai rượu bén nhọn, chĩa về phía bọn họ. Mặt Hạ Mộc Ngôn tràn đầy cảnh giác, không dám buông lỏng phút nào.

 

Lúc Lục Cẩn Phàm đá văng cửa xông vào thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

 

 

Sofa có vết máu, ngay cả người Hạ Mộc Ngôn cũng bê bết máu ngồi trên đó.

 

Tay cô bị cắt trúng, ánh mắt điên cuồng, bàn tay đầy máu nắm chặt con dao gọt trái cây và chai rượu, dốc hết sức ngăn cản bất kỳ kẻ nào tiếp cận. Quần áo Hạ Mộc Ngôn xốc xếch, chật vật đến nỗi không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, nhưng không hở hang lộ liễu. Điều này chứng tỏ cô không dễ gì để người ta bắt nạt.

 

Tóc tai Hạ Mộc Ngôn rối bù, ánh mắt không đủ tỉnh táo, nhưng tay vẫn cương quyết giơ cao. Ai dám tiếp cận, cô sẽ lập tức đâm người đó, cho dù là tự vệ đả thương người thì cô cũng nhất quyết không buông dao ra.

 

“Mẹ kiếp, con đàn bà thối!” Tên đàn ông biến thái vừa bị đâm không hề chú ý tới động tĩnh trước cửa, hùng hổ như trâu điên muốn xông lên ra tay trừng trị cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK