Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1174:

 

Bằng không hay là mượn lý do đã cứu anh ta, đi thử đến nơi mà anh ta nói.

 

Phong Lăng nhìn người ở dưới đất, giọng nói vẫn trầm trầm hỏi một câu: “Tên của anh là gì?”

 

“Tôi tên là A K.” Người nằm dưới đất nuốt nước bọt lẫn máu và nói. Anh ta ngẩng đầu lên, có chút khó khăn khi nhìn thiếu niên có đôi mắt lạnh lùng, đầy cảm kích cười với nhóc: “Còn cậu? Tên của cậu là gì?”

 

“Phong Lăng.”

 

***

 

Khi được A K đưa vào trong căn cứ XI, ban đầu Phong Lăng chỉ cảm thấy nơi này có chút giống với mấy căn cứ ẩn nấp dùng để huấn luyện quân sự được trọng dụng. Nhưng vì A K dẫn nhóc đi từ con đường phía sau vào căn cứ từ bên hông cho nên nhóc không thể nhìn thấy ký hiệu căn cứ XI ở bên ngoài cửa chính.

 

Đến khi nhóc được dẫn hẳn vào trong, sau đó thông qua cuộc đối thoại của A K và những người khác phát hiện ra nơi này chính là căn cứ XI mà tên Lệ Nam Hành chết tiệt kia quản lý, nhóc cảm thấy hối hận muốn chết.

 

Nhóc định bỏ đi luôn nhưng A K lại thành khẩn mời nhóc ở lại, còn nói muốn dẫn nhóc đến gặp Lệ lão đại của bọn họ. Anh ta còn không ngừng khen ngợi bản lĩnh lợi hại của nhóc với đám vệ sĩ ở ngoài cửa và các anh em. Không ít người cảm thấy tò mò mà vây quanh nhóc. Không khó để nhìn ra những người này đều có bản lĩnh không tệ. Những chiêu thức dựa vào đầu óc để chạy trốn mà nhóc học được từ nhỏ cũng tạm được, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nhóc không hề nắm chắc phần thắng.

 

Hơn nữa ở nơi như căn cứ XI, nhóc quang minh chính đại đi vào. Nếu như không có lý do nào cả mà đột nhiên chạy trốn, e rằng cũng sẽ không chạy thoát.

 

“Ây, lão đại chúng tôi về rồi kìa!” Lúc này A K đột nhiên vỗ vào cánh tay của nhóc.

 

Phong Lăng nhìn theo hướng A K đang chỉ, thấy chiếc Hummer màu đen lớn mà nửa năm trước nhóc từng thuận lợi thoát khỏi đang chạy về hướng bên này.

 

Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp.

 

Chắc là vào lúc này đây.

 

Giây phút này, Phong Lăng chỉ có thể thấy mừng là lúc ở trong phòng xông hơi không để anh ta nhìn thấy mặt của mình, nhưng giờ rõ ràng nhóc cũng không thể dễ dàng chạy thoát khỏi nơi đây được.

 

Sau khi A K nhìn thấy xe của Lệ Nam Hành từ xa chạy vào liền kéo tay của Phong Lăng đi thẳng qua đó, có điều anh ta chỉ vừa mới chạm vào tay nhóc thì đã bị hất ra.

 

A K khựng lại, quay đầu nhìn nhóc. Sau khi thấy gương mặt vô cảm của Lăng Phong, anh ta liền cảm thấy hơi xấu hổ, cười: “Thật ngại quá, tôi quên là cậu không thích bị người khác chạm vào.”

 

Thật ra A K cũng chỉ mới mười tám, lớn hơn Phong Lăng năm tuổi mà thôi, tính tình vẫn còn hơi bồng bột. Nhưng rõ ràng tuổi Phong Lăng không lớn, tính cách lại có vẻ chín chắn, điềm tĩnh lại lạnh lùng, thật sự khiến người khác không thể đoán được suy nghĩ của nhóc.

 

Phong Lăng không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn chiếc Hummer màu đen ở bên kia, thản nhiên nói: “Căn cứ của các anh không thích hợp với tôi, tôi không cần súng nữa, anh để lại dùng, lát nữa tôi sẽ rời đi.”

 

“Cậu còn muốn đi đâu? Hai ngày nay may mà có cậu, không chỉ cứu tôi một mạng, lại giúp tôi vệ sinh vết thương ở sau lưng. Cậu coi như là ân nhân lớn của tôi, không phải cậu nói là ở bên ngoài cậu không có chỗ nào để đi hay sao? Tôi thấy bản lĩnh của cậu không tệ, sau này cứ ở lại căn cứ XI của chúng tôi đi!” A K vừa nói vừa lén đến gần tai của nhóc, khẽ nói với thiếu niên có ánh mắt lạnh lùng: “Để tôi nói cậu hay, căn cứ XI của chúng tôi không phải người nào cũng có thể vào được, nhưng với bản lĩnh của cậu, nhất định có thể vào được. Hơn nữa cậu từng cứu mạng tôi, chỉ cần tôi nói một tiếng với sĩ quan huấn luyện là được. Còn nữa, dạo gần đây nhà của lão đại chúng tôi có chuyện, không thể thường xuyên đến căn cứ, cho nên chuyện nhận người tạm thời do sĩ quan huấn luyện quyết định. Tuy lão đại của chúng tôi không phải người dễ nói chuyện, nhưng sĩ quan huấn luyện thì tôi có thể giải quyết được, cậu yên tâm! Nhất định có thể để cậu ở lại!”

 

Phong Lăng: “…”

 

Nhóc vốn không muốn ở lại.

 

Có điều xung quanh đều là những người có bản lĩnh không tệ, nhóc ung dung bình tĩnh đứng yên tại chỗ không nói gì.

 

“Lão đại chúng tôi xuống xe rồi, cậu có muốn gặp anh ấy không?” A K hỏi.

 

“Không gặp.”

 

Hai chữ rất cay nghiệt.

 

Giọng nhóc lạnh đến mức khiến A K không nhịn được phải nhìn nhóc một cái.

 

Từ đầu đến cuối, Phong Lăng vẫn không có cảm xúc gì, khiến người khác hoàn toàn không nhìn thấu nỗi lòng của nhóc.

 

Bởi vì chiếc Hummer màu đen đó đã dừng lại nên không ít anh em đã tiến tới chào hỏi. Phong Lăng hoàn toàn không có ý định muốn tiếp cận, chỉ xoay người đi về phía sau của đám người đó, khoanh tay lại, im lặng nhìn chiếc xe đó bị đám người vây quanh, ngẫm nghĩ trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK