Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1283:

 

“Đồ nướng khó ăn lắm à? Nhưng tôi nghe người ta bảo là ăn ngon lắm mà, nhất là…”

 

“Cực kỳ không ngon.”

 

Phong Lăng: “…”

 

Sao bỗng dưng cô lại cảm thấy lời này của lão đại dường như là dối lòng vậy nhỉ.

 

Thật ra thì cô không nghi ngờ gì cả, chỉ nghĩ là có lẽ lão đại không thích mấy món nướng này thôi.

 

Nói là đi dạo phố ăn vặt nhưng cuối cùng thì Lệ Nam Hành không cho Phong Lăng ăn bất cứ đồ gì của hàng quán vỉa hè, nhất là mấy thứ bốc khói nghi ngút, anh đều dẫn cô đi vòng qua. Phong Lăng biết là vì cô còn cần phải lọc phổi, không được ngửi những thứ kiểu như khói này.

 

Một quán mì đang ở ngay trước mắt, còn là mì kéo sợi của một chuỗi thương hiệu lớn tới từ Trung Quốc.

 

Lệ Nam Hành nói: “Trong lúc dưỡng thương không huấn luyện và hoạt động nhiều, nằm mãi trong bệnh viện không tốt cho tiêu hóa, vậy thì ăn mì cho dễ tiêu hóa đi.”

 

Vừa nói xong anh đã bước vào quán trước.

 

Lệ Nam Hành đi được vài bước, chợt nhớ tới lúc bình thường ở nhà ăn trong căn cứ, hình như Phong Lăng rất thích ăn mì, thế nên anh dứt khoát quay đầu cầm lấy cổ tay cô rồi kéo vào trong.

 

Cổ tay của cậu thiếu niên này mảnh khảnh tới mức khó tin, rõ ràng đây là bàn tay có sức giơ khẩu súng trường lên mà lại nhỏ bé như thế.

 

Nam Hành kiềm chế ý định vén ống tay áo của cô lên để xem rốt cuộc bên trong gầy gò cỡ nào. Anh không nói gì nhiều, đưa thẳng Phong Lăng tới một chỗ ngồi có vẻ khá yên tĩnh.

 

Bởi vì người trong quán này không ít, lúc nào cũng đông nghịt nên muốn tìm chỗ ngồi là rất khó, nhưng bọn họ rất may mắn, vừa mới tới thì chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở góc trong cùng có người mới ăn xong, mới dọn bàn. Bọn họ đi thẳng tới đó rồi ngồi xuống.

 

Khi ngồi xuống, cô đưa mắt nhìn ra phố ăn vặt bên ngoài: “Chúng ta không ăn gì ở ngoài kia sao?”

 

“Đồ bên ngoài đều là thức ăn rác* không có dinh dưỡng và không sạch sẽ. Bây giờ cậu đừng ăn mấy thứ đó, cứ ngồi ở đây ăn mì đi.” Khuôn mặt của anh vẫn đanh lại như trước, không nhìn ra được chút cảm xúc nào.

 

(*) Thức ăn rác: Thức ăn rác hay thực phẩm vớ vẩn, tên gốc tiếng Anh là Junk food là một từ tiếng lóng mang tính chất miệt thị để chỉ về những đồ ăn có mức dinh dưỡng thấp nhưng lại có quá nhiều chất không tốt cho sự phát triển lành mạnh của cơ thể như đường, mỡ, chất béo, và muối có hại cho cơ thể.

 

Phong Lăng nói: “Nhưng mà lão đại, đây là lần đầu tiên tôi được dạo phố ăn vặt, mấy thứ đó ngửi cũng khá thơm mà.”

 

Lệ Nam Hành nhìn thấy vẻ mặt hơi nuối tiếc khi không được ăn mấy món ngon kia của cậu thiếu niên. Hình như từ sau khi Phong Lăng xuất hiện ở trong căn cứ, đây là lần đầu tiên anh thấy cậu thiếu niên vốn luôn bình thản này có vẻ mặt như đang rất khát khao một thứ gì đó.

 

“Chờ sau khi cậu khỏe hẳn, còn muốn ăn thì tôi sẽ lại dẫn cậu qua ăn, mấy ngày gần đây thì cứ nhịn trước đã.”

 

Phong Lăng đang nhìn vào một tờ menu đồ uống có ghi chú bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh rất rõ nét, cô gọi một chai nước suối rồi ngước mắt lên nhìn anh: “Sau này còn có thể đến đây?”

 

Anh trả lời: “Khi căn cứ không bận, cuối tuần vào thời gian nghỉ buổi chiều tôi vẫn có thể dẫn cậu tới đây.”

 

Nói xong Nam Hành không quan tâm tới cô nữa, gọi hai tô mì bò kéo sợi nổi tiếng nhất của chuỗi cửa hàng này với nhân viên phục vụ vừa đi tới.

 

Thấy lão đại rõ ràng là nói muốn ra ngoài ăn uống, kết quả lại tỏ thái độ như kiểu “không muốn quá nhiệt tình với cậu”, trong lúc chờ mì Phong Lăng cũng không nói gì thêm.

 

Mãi cho tới khi nhân viên phục vụ bưng mì lên, Phong Lăng cảm ơn, đồng thời quay sang hỏi một câu khách sáo: “Xin hỏi quanh đây có hiệu cắt tóc nào không?”

 

Lệ Nam Hành vừa cầm lấy một cuốn tạp chí trên kệ đựng tạp chí bên cạnh bàn ăn liền khựng tay lại, anh đưa mắt sang, nhìn cô nhân viên phục vụ đang đứng một bên với ánh mắt ẩn chứa nguy hiểm.

 

Cô nhân viên phục vụ kia thấy một chàng trai trắng trẻo đẹp trai đến thế đang khách sáo hỏi mình, thế là nhất thời không chú ý tới ánh mắt của người đàn ông cao lớn anh tuấn khác ngồi phía đối diện, trả lời luôn một câu: “Ở phía sau quán nướng vỉa hè đông khách nhất cách đây 300 mét có một hiệu cắt tóc.”

 

Phía sau quán nướng vỉa hè?

 

Chính là quán nướng mà lúc nãy bọn họ đi ngang qua?

 

Phong Lăng đờ ra, lập tức quay sang nhìn Lệ Nam Hành.

 

Cô gái phục vụ thấy không có chuyện gì của mình nữa thì mỉm cười rồi quay người bước đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK