Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1062:

 

Tiêu Chấn Quân nhìn cô: “Con vẫn không thể thông cảm cho bọn ba, đúng không? Ở tuổi này của con, có lẽ con vẫn chưa hiểu số mệnh là gì, nhưng bây giờ ba đã có trải nghiệm sâu sắc. Giữa ba, mẹ con và Hạ Hoằng Văn, đó chính là số mệnh. Duyên phận không sai, chỉ có lòng ích kỷ và sự cố chấp của con người là sai. Năm đó, khi nghe mẹ con gả vào nhà họ Hạ, nếu ba không vì mặt mũi và tính khí nóng nảy của mình, thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này…Thứ như duyên phận, lúc cần trân trọng thì hãy nên trân trọng, nếu cứ ngập ngừng không chịu bước tới, đến khi thật sự hối hận thì tất cả đã muộn rồi.”

 

“Vì vậy, con tuyệt đối đừng đi theo vết xe đổ của ba. Với chuyện tình cảm, con đừng nên quá cứng rắn và quá bướng bỉnh, đừng đợi đến khi hối hận mới tỉnh ngộ.”

 

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Hạ Mộc Ngôn lái xe rời đi, nhưng cô không về công ty. Lúc đi ngang qua bờ biển trên đường Tân Hải, cô dừng xe ở ven đường không người, xuống xe.

 

Nhìn ra mặt biển mênh mông vô bờ, cô cởi giày, để chân trần đi lang thang trên bờ cát nhuyễn mịn, nhìn dấu chân mình để lại dọc đường, cứ đi tới đi lui như thế thật lâu. Lúc quay đầu lại, cô phát hiện dấu chân của mình đã bị sóng biển dâng lên cuốn đi, không để lại dấu vết.

 

Cô cứ lang thang trên bãi cát một mình thật lâu, cho đến khi trời chập tối thì mới ngồi xuống, lấy di động ra nhìn.

 

Ấy thế mà Lục Cẩn Phàm vẫn chưa hồi âm.

 

Cô đã tìm được đáp án về thân thế của mình, tất cả đều là yêu hận tình thù của thế hệ trước mà cô không đoán ra được. Cho dù là oán hay là hận, cô đều không có tư cách oán hận thay cho mẹ cô, việc duy nhất cô có thể làm chính là lựa chọn giữa chấp nhận và không chấp nhận.

 

Sở dĩ hôm nay cô đến gặp ông Tiêu là vì cô không hận. Có chăng cũng chỉ là bây giờ cô không chấp nhận được nhà họ Tiêu mà thôi.

 

Nhưng trong lòng cô luôn có một cảm giác khó tả không giải tỏa được, cũng không biết phải giải quyết thế nào. Sau khi lái xe đến đây, cô chỉ muốn ngồi yên tĩnh một mình trong chốc lát. Nhưng cô chợt phát hiện chiếc xe thường xuyên lặng lẽ đi theo cô đang đỗ không gần không xa trên con đường nằm gần đường Tân Hải. Mặc dù hành động lặng thầm, nơi đỗ xe cũng rất bí mật, nhưng Hạ Mộc Ngôn đã sớm phát hiện ra.

 

Cô đi đâu là chiếc xe kia liền đi theo đó, cô dừng thì chiếc xe kia cũng dừng, luôn giữ khoảng cách không gần không xa.

 

Sau khi quan sát vài ngày, Hạ Mộc Ngôn xác định người ngồi trong chiếc xe đó không hề có ý muốn làm gì mình. Có lẽ đây chính là vệ sĩ mà Lục Cẩn Phàm đã từng nói lúc trước, không làm ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của cô, nhưng nhất định sẽ đến vào lúc cô cần, giống như Lục Cẩn Phàm vậy.

 

Bây giờ anh chính là như thế, không can thiệp vào những việc liên quan đến cô, không bẻ gãy đôi cánh khó khăn lắm mới mọc ra được của cô, không làm ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của cô. Nhưng khi cô cần, kiểu gì anh cũng sẽ chạy tới.

 

Chỉ là sau khi về Mỹ, đã mấy ngày liền anh không tìm cô rồi, thậm chí ngay cả tin nhắn cũng không hồi âm. Hiện Hạ Mộc Ngôn đang ngồi trên bờ cát thẫn thờ nhìn chăm chăm vào điện thoại, không biết là vì mấy lời ông Tiêu nói hôm nay, hay là vì người kia vẫn chưa trả lời.

 

Không phải anh đã nói sau khi về Mỹ sẽ còn về Hải Thành sao?

 

Không phải anh đã hỏi cô có muốn về Ngự Viên với anh không hay sao?

 

Kết quả thì sao, sau khi về Mỹ, ngay cả một tin nhắn cũng không trả lời, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.

 

Trước khi đi, người đàn ông này còn đến công ty cô, làm này làm nọ trong văn phòng cô. Trước khi lên giường còn dỗ dành cô ăn, dỗ cô về Ngự Viên, về Hải Thành. Song, vừa kéo quần lên xoay người đi đã lập tức không để ý tới người khác.

 

Hạ Mộc Ngôn kìm nén cơn kích động lại muốn chặn nick anh, tự nói với mình, dù có chặn thì cũng không cách nào nguôi giận. Hơn nữa, hành vi ấu trĩ này làm một lần là đủ rồi, không cần thiết phải làm lần nữa.

 

Nhưng cô vẫn ấn ngón tay mấy lần lên màn hình điện thoại, cuối cùng dứt khoát bấm tắt màn hình, đứng dậy, đi chân trần, xách đôi giày để ở bên bãi cát đi về đường cái trên đường Tân Hải. Đoạn đường này vẫn rất ít xe như trước đây, cô đã ngồi đây gần hai tiếng đồng hồ rồi, trong lúc đó chỉ nghe thấy ba bốn chiếc xe chạy ngang qua.

 

Phủi sạch cát dưới chân, sau khi mang giày vào, Hạ Mộc Ngôn không về lại xe, mà đảo mắt nhìn về phía chiếc ô tô màu đen đang đỗ không gần không xa ở đằng kia, rồi đi giày bước về phía đó.

 

Người trong xe thấy cô nhìn về hướng này, mục tiêu lại rõ ràng thì quyết định không tránh né. Cửa sổ xe bị cô gõ hai lần mới từ từ hạ xuống, quả nhiên bên trong lộ ra khuôn mặt của hai người đàn ông xa lạ.

 

“Cô Hạ, cô có dặn dò gì không?” Người trong xe cung kính và khách sáo hỏi.

 

Hạ Mộc Ngôn mím môi: “Ai phái các anh đi theo tôi?”

 

“Lục tổng ạ.”

 

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

 

“Anh ấy phái các anh bảo vệ tôi ở trong nước à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK