Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưogn 879:

 

Thừa dịp Tiểu Hồ đi lấy nước ở chỗ máy lọc giúp, cô bước đến hỏi: “Sao Thẩm Mục không đi theo?”

 

“Gia đình cậu ta có việc nên xin nghỉ nửa tháng.”

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới quay đầu lại nhìn Tiểu Hồ một cái, thấy được động tác nhanh nhẹn của cậu ta. Người có thể được Lục Cẩn Phàm cho phép đi công tác chung thì cơ bản về mặt công việc đều đáng tin cậy. Dù sao từ trước đến nay Lục Cẩn Phàm luôn nhìn người rất chuẩn.

 

Cô cũng không nói thêm gì nữa, tìm chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra lướt web, nhìn WeChat gần đây lại tăng thêm không ít bạn. Cuối cùng, Hạ Mộc Ngôn mở một ứng dụng màu hồng ghi chép ngày đèn đỏ, khoảng cách đến đó còn một ngày.

 

Cô giơ tay lên sờ bụng. Mặc dù mẩy năm nay, khoảng thời gian có kinh không còn đau đớn giống như trước kia, nhưng ít nhiều gì cô vẫn cảm thấy khó chịu. Bình thường, Tiểu Bát sẽ giúp cô chuẩn bị nước đường đỏ và miếng dán giữ ẩm, bây giờ không có cô ấy ở đây, cô cảm thấy không quen.

 

Lúc này, Tiểu Hồ bê một ly nước đến đặt vào tay Hạ Mộc Ngôn. Cô xoay đầu lại nhìn, là nước ẩm.

 

“Cảm ơn cậu, Tiểu Hồ.” Hạ Mộc Ngôn cầm ly nước dùng một lần đã rót đẩy nước ấm đ “Cảm ơn cậu, Tiểu Hồ.” Hạ Mộc Ngôn cầm ly nước dùng một lần đã rót đẩy nước ấm đưa đến mép miệng, hớp một ngụm.

 

Trừ khoảng thời gian đến tháng cô không thoải mái, thì mấy ngày trước đó cơ thể cũng sẽ xuất hiện tình trạng khó chịu. Lúc này mà có nước ấm uống, đúng là chuyện may mắn nhất.

 

“Không cần khách sáo, là Tổng Giám đốc Lục dặn tôi lấy nước ấm cho cô.” Sau khi Tiểu Hồ nói xong thì Hạ Mộc Ngôn đã uống hết nửa ly nước, cậu ta hỏi tiếp: “Cô còn muốn uống nữa không? Tôi đi rót thêm một ly.”

 

Hạ Mộc Ngôn đặt ly nước xuống, không lên tiếng, nhìn Lục Cẩn Phàm đang ngồi trước mặt.

 

Tiểu Hồ không đợi cô đáp đã đi lấy giúp cô một ly nước ấm nữa. Hạ Mộc Ngôn đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn uống tiếp một ly.

 

Uống xong, cô cảm thấy bụng đã dễ chịu hơn nhiều.

 

Thời gian ngồi đợi trong phòng chờ đến lúc lên máy bay cũng không lâu, Hạ Mộc Ngôn chỉ mới uống hai ly nước mà loa phát thanh đã vang lên tiếng nhắc nhở chuẩn bị lên máy bay.

 

Hạ Mộc Ngôn ngồi đậy định bước đến lấy vali của mình thì Lục Cẩn Phàm đã đến trước một bước, gạt tay cô ra: “Em ngoan ngoän đi phía sau đi.”

 

Dứt lời, anh kéo vali của cô đi ra phía ngoài.

 

Lúc này Tiểu Hồ mới chú ý thấy Tổng Giám đốc Lục vô cùng săn sóc vị Tống Giám đốc của Tập đoàn MN này.

 

Thời điểm đi phía sau cùng với Hạ Mộc Ngôn, cậu không nhịn được mà cứ nhìn về phía cô.

 

Hạ Mộc Ngôn vờ như không chú ý đến vẻ mặt tò mò của Tiểu Hồ. Cô biết nếu như người đi theo bên cạnh anh không phải Thẩm Mục thì chắc chắn sẽ xuất hiện tình huống này. Hiện tại cũng không thích hợp để giải thích, cô chỉ im lặng đi theo ra ngoài.

 

Tiểu Hồ hoàn toàn không hiểu. Thấy boss lớn kéo vali đi phía trước, còn Tổng Giám đốc Hạ lại giống giám sát đi phía sau, Tiểu Hồ thẩm nghĩ trong lòng, cậu chưa thấy ai có được đãi ngộ như Tổng giám đốc Hạ này.

 

Sau khi máy bay đáp xuống Bắc Kinh, nơi này đã vào Thu, Hạ Mộc Ngôn định lấy áo khoác từ trong vali ra để mặc, thuận tiện vào phòng vệ sinh luôn.

 

Cô kéo hành lý vào phòng vệ sinh, vừa mặc xong áo khoác, thì bỗng nhiên điện thoại đi động reo vang. Hạ Mộc Ngôn tiện tay bắt máy, lập tức nghe được tiếng trẻ con bập bẹ “Ê a” ở đầu dây bên kia truyền đến.

 

Ban đầu Hạ Mộc Ngôn không phản ứng kịp, nhưng sau khi nghe một hồi, cô mới sực nhớ ra, cúi đầu nhìn số di động gọi đến trên điện thoại, quả nhiên là số của Hạ Điểm.

 

Cho nên có lễ giọng nói này là do cục cưng nhỏ của Hạ Điểm phát ra.

 

Hạ Mộc Ngôn bật cười: “Cục cưng, cháu muốn nói gì với đì Mộc Ngôn à? Hửm? Cháu muốn uống sữa bột tốt nhất sao? Ừ ừ, còn muốn đồ chơi đẹp nhất? Được, đợi dì Mộc Ngôn đi công tác về sẽ mua xe ô tô cho cháu được không?

 

Gần đây cháu có hay tè đầm không? Không có hả? Giỏi vậy sao? Cháu đúng là bé ngoan…” Cô còn chưa đứt lời, điện thoại đã bị Hạ Điểm giành lấy: “Mình chỉ để con mình chào hỏi cậu một tiếng thôi, vậy mà cậu lại diễn giải ra đủ trò, mới một lát mà “tám ra nhiều chuyện thế. Mình nói cho cậu biết, con mình còn nhỏ, vẫn chưa biết nói, cậu đừng có chiều nó sinh hư, cứ mỗi khi muốn thứ gì là mở miệng đòi cậu.”

 

Hạ Mộc Ngôn lập tức vui về: “Nhưng mình nghe nó nói ê a hai tiếng mà, rõ ràng là đang làm nũng với mình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK