Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1106;

 

Cùng lúc đó, Tiêu Chấn Quân và Hạ Hoằng Văn cũng gặp được Hạ Mộc Ngôn, nhưng điều mà họ không ngờ tới đó là đứa con gái mà bọn họ luôn nhớ nhung lại kịch liệt bài xích sự xuất hiện của bọn họ, thậm chí dường như còn vô cùng sợ hãi.

 

Có người giúp việc ở bên cạnh nói Bà Lục bị chấn thương não, sau khi phẫu thuật máu tụ chưa tan hết nên thần trí cứ nửa tỉnh nửa mê.

 

Nghe vậy, hai ông già đã nhao nhao từ lúc ở ngoài cổng đến khi vào trong biệt thự, không còn dám nói lung tung làm cô kích động nữa.

 

Từ lúc nhìn thấy hai người bọn họ đến giờ, Hạ Mộc Ngôn không cho phép bất kỳ ai tới gần mình.

 

Bất kể là Hạ Hoằng Văn hay là Tiêu Chấn Quân.

 

Lúc này, ngay cả người giúp việc muốn tới trấn an cô, muốn đưa một cốc nước ấm cho cô uống để ổn định cảm xúc cũng bị cô đập vỡ cái cốc.

 

Ai cũng thấy được, bây giờ cô thật sự không thể gặp người lạ, bởi vì bất cứ ai bất chợt xuất hiện cũng khiến ký ức vốn hỗn loạn của cô càng thêm hỗn loạn. Cô muốn nhớ lại vài thứ nhưng không tài nào nhớ nổi, thế là lại bị kích động hơn.

 

Lúc này, có một tiếng động rất nhỏ vang lên, một người đàn ông từ bên ngoài đi vào.

 

Từ khi nghỉ phép để ở nhà chăm sóc Hạ Mộc Ngôn, ngày thường Lục Cẩn Phàm luôn mặc áo phông xám và quần áo thoải mái. Hôm nay anh cũng mặc áo phông quần dài màu tối, nhưng vẫn không mất đi dáng vẻ lạnh lùng trước đây. Lúc này, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, khắp người đều tản ra khí lạnh khiến người ta run rẩy.

 

Anh nhìn cô gái đang co ro dưới giường như con mèo bị hoảng sợ vì bị bọn họ vây quanh, mắt tối sầm lại, cất bước đi tới.

 

Lúc đi qua, anh không hề nhìn Hạ Hoằng Văn và Tiêu Chấn Quân lấy một cái.

 

Bọn họ biết rất rõ, trông Lục Cẩn Phàm như có sự khiêm nhường của người trẻ tuổi trước mặt bọn họ, nhưng khi liên quan đến an nguy của Hạ Mộc Ngôn, anh chẳng bao giờ thật sự xem ai ra gì.

 

Ngay lúc bọn họ nghĩ rằng Hạ Mộc Ngôn sẽ không kiềm chế được cảm xúc vì sự đụng chạm của Lục Cẩn Phàm mà hét lên sợ hãi, thì một giây sau…

 

“Mộc Ngôn.”

 

Lục Cẩn Phàm đặt tay lên vai cô, sau đó vén mớ tóc rối bời quấn quanh cổ cô ra.

 

Vừa nhìn thấy anh, Hạ Mộc Ngôn liền vô thức nhào vào lòng anh, nắm thật chặt ống tay áo khi anh cúi người định ôm cô.

 

Lục Cẩn Phàm cẩn thận bế cô từ dưới đất lên. Cho dù cả người Hạ Mộc Ngôn run rẩy như thể một giây sau sẽ nổ tung trong lòng anh thì anh vẫn tỏ ra như không nhìn thấy mấy người đang đứng trước cửa, động tác tay vẫn tự nhiên, đặt cô xuống giường.

 

Hạ Mộc Ngôn trông rất sợ hãi và bài xích tất cả mọi người, nhưng lại không bài xích Lục Cẩn Phàm, thậm chí còn rất ỷ vào anh.

 

Nói chính xác là bây giờ cô không chủ động có bất kỳ phản ứng nào, lúc Lục Cẩn Phàm bế lên, cô không có động tác gì quá khích, mà để mặc anh chỉnh lại tóc và quẫn áo giúp mình, để mặc anh bê” mình đặt lên giường.

 

Vừa rồi, ngay cả người giúp việc mà Hạ Mộc Ngôn đã quen thuộc tới đưa nước cũng suýt làm cô mất kiểm soát.

 

Nhưng Lục Cẩn Phàm thì khác.

 

Người đàn ông lạnh lùng cao lớn ngồi xuống mép giường, đặt tay lên trên cái tay đang nắm góc chăn của Hạ Mộc Ngôn, cất giọng trầm trâm: “Anh sẽ bảo bọn họ rời đi, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong phòng ngủ nhé, đừng căng thẳng, biết không?”

 

Là hỏi ý kiến, nhưng ý hỏi rất nhẹ.

 

Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, tuy nhiên cơ thể đang run nhẹ đã yên tĩnh rất nhiều dưới ánh nhìn chăm chú của anh.

 

Anh nhìn gương mặt tái nhợt của cô, tiếp tục trầm giọng hỏi: “Là em không nhận ra bọn họ, hay là khi thấy họ thì có ký ức gì đó hỗn loạn khiển em đau đâu khó chịu?”

 

Cô vẫn không lên tiêng, nhưng lại giơ tay đập lên đâu mình, rõ ràng là đau đầu.

 

Thấy cô thế này, Lục Cẩn Phàm không hỏi nhiều nữa, chỉ dém góc chăn cho cô rồi đứng dậy. Lúc này anh mới quay sang nhìn hai người ngoài cửa sửng sốt hồi lâu vì cảnh này.

 

Thấy Lục Cẩn Phàm đi qua, Hạ Hoằng Văn nhíu mày: “Cẩn Phàm, sao Mộc Ngôn lại bị như vậy? Không phải con nói nó chỉ ngã bệnh thôi sao? Nó… bị thương nặng lắm hả? Còn liên quan đến não nữa ư?”

 

Tiêu Chấn Quân cũng cau mày nhìn Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không nhận ra ai. Bình thường cô đã không có tình cảm và chối bỏ nhà họ Tiêu, nhưng ít nhất cô vẫn có thể nói chuyện tỉnh táo. Dù cô không muốn nghe, nhưng cũng sẽ im lặng nghe ông nói vài lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK