Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1384:

 

Cô đi tìm quần áo thay sau khi tắm cho anh, vẫn là áo phông ôm dáng mà bình thường anh hay mặc bên trong, chẳng qua chiếc này là màu xám đậm. Bình thường, cô thấy anh hay mặc màu đen hơn, thỉnh thoảng cũng có lúc anh mặc áo may ô màu trắng, chắc là vì bình thường cũng rất ít khi vào phòng của anh, nên số lần thấy anh mặc màu sắc khác cũng không nhiều.

 

Phong Lăng cầm quần áo đi vào, thấy người đàn ông rất đường hoàng để trần nửa người trêи, đứng đó đợi mình, giống như chờ cô tới hầu hạ là một chuyện rất đương nhiên vậy.

 

Cô đi vào vừa định cầm quần áo đưa cho anh, lại thấy thứ quấn trêи cổ tay người đàn ông, cuối cùng vẫn đi qua cầm quần áo mặc vào cho anh. Động tác mặc quần áo vào và động tác cởi quần áo ra ban nãy trái ngược nhau, một động tác vén lên trêи, một động tác kéo nhẹ xuống phía dưới, nhưng cơ bản đều là gần như phải tựa vào ngực người đàn ông.

 

Rốt cuộc cũng giúp anh mặc quần áo xong, Phong Lăng đang muốn lùi ra, nhưng không ngờ người đàn ông trước mặt không biết từ bao giờ cứ cúi đầu nhìn cô, lúc cô đang muốn lùi lại thì bỗng nhiên anh lại tiến thẳng lên trước một bước. Cô lùi thêm một bước nữa theo bản năng, người đàn ông lại tiến thêm một bước về phía trước, mãi đến khi lưng cô đụng vào vách ngăn thô sơ được dựng lên làm cửa phòng tắm trong góc phòng.

 

Khi không thể lùi tiếp được nữa, cảnh tượng từng xảy ra ở trong phòng của anh đêm đó lại xuất hiện khiến Phong Lăng bỗng trở nên căng thẳng, vội vàng muốn tách ra. Trong chớp mắt này, người đàn ông lại cúi đầu xuống giống như muốn hôn cô, cô lập tức quay mặt sang hướng khác, môi người đàn ông chỉ sượt nhẹ qua bên tai cô.

 

Lệ Nam Hành cúi đầu nhìn động tác quay đầu của cô bằng ánh mắt sâu thẳm, nhưng lại không tiếp tục có động tác khác.

 

Cô giơ tay lên, suy nghĩ một chút rồi vẫn đẩy chỗ bên hông anh ra: “Lão đại, nếu anh đứng không vững thì tôi dìu anh ra ngoài.”

 

Cô nói xong thì cúi đầu, giả vờ không phát hiện tia tối tăm trong mắt anh, giơ tay lên bày ra tư thế muốn đỡ anh.

 

Người đàn ông cúi đầu, trông thấy vẻ mặt này của cô, vừa rồi, có giây lát, anh thật sự rất muốn hôn cô một cái, nhưng nghĩ đến việc cổ tay mình còn bị thương, tạm thời vẫn cần cô chăm sóc, nếu mình trêu chọc thì cô sẽ lại tức giơ súng nhắm vào anh. Hiện tại anh cũng không chắc mình có thể cạy tay của cô ra trong một khoảng thời gian ngắn hay không. Suy cho cùng một tay đúng là vẫn không bằng hai tay, dù cho Phong Lăng có gầy hơn đi chăng nữa thì thể lực của cô cũng là do anh huấn luyện ra, cô có mạnh hay không, anh biết rất rõ.

 

Lệ Nam Hành đứng thẳng người lên, không tiếp tục cúi người, đè ép cô nữa. Phong Lăng có khoảng trống thì dìu anh ra ngoài, lúc đi tới bên giường, cô mới chợt nhớ ra, anh chỉ không thể dùng sức ở cổ tay mà thôi, cũng không phải là chân bị thương, cô đỡ làm gì chứ?

 

Phong Lăng chợt rút tay về, ngẩng mặt lên đã thấy người đàn ông ngồi bên giường nhìn mình, cười như không cười.

 

Cô lại nhanh chóng đổi chủ đề: “Lão đại, anh nghỉ ngơi trước đi, tôi lại qua xem Tam Bàn thế nào…”

 

“Không phải cậu mới đi xem rồi sao? Lại muốn đi thêm lần nữa?”

 

“À, đúng, tôi vừa đi xem rồi…”

 

Thấy bộ dạng đứng ở bên giường không biết phải làm gì tiếp theo của cô, Lệ Nam Hành không nói thêm gì nữa, anh giơ cái tay không bị thương lên tùy ý gạt tóc mình, sau đó thản nhiên nói: “Lần trước ở cửa phòng y tế, cậu có thấy Văn Nhạc Tình giúp tôi xoa bóp như thế nào không?”

 

Phong Lăng hồi tưởng một chút: “Có nhớ đại khái.”

 

Hình như chủ yếu là động tác lưu thông máu đơn giản, không thể quá nặng cũng không thể quá nhẹ mà nhẹ nhàng mát-xa vị trí dây chằng bị tổn thương.

 

“Vậy thì thử xem.” Người đàn ông nói, giơ tay lên. Phong Lăng: “Anh muốn tôi xoa bóp giúp anh?”

 

Lệ Nam Hành nhíu mày: “Làm thế thì mới nhanh lành được, nếu không cậu muốn đút cơm cho tôi, gội đầu, thay quần áo giúp tôi thế này tới khi nào? Cứ tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng bắt đầu từ ngày mai, ngay cả lúc đi vệ sinh, tôi cũng phải gọi cậu đi cùng mất.”

 

Phong Lăng yên lặng một lát rồi mới đi qua, cô giúp anh cởi thứ trêи cổ tay ra, sau đó lại nhìn cổ tay hơi trắng bệch vì bị chườm nóng cả một ngày. Không có thuốc nước, cũng không có bác sĩ, chỉ chườm nóng đơn giản như vậy cũng không biết có hiệu quả hay không, nhưng nhìn bộ dạng không gấp gáp, không lo lắng này của anh, cô cũng không tiện nói nhiều. Lúc ban đầu cô vẫn còn hơi không quen tay, xoa xoa nắn nắn trêи cổ tay anh một hồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK