Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 640:

 

Hạ Điềm nhấc chân mình lên huơ huơ trong không khí: “Gần đây thời tiết quá nóng, mình đi giày kín không thoải mái, muốn đổi đôi khác.”

 

Nói rồi cô lại cúi đầu nhìn chân Hạ Mộc Ngôn: “Hôm nay cậu cũng đi đôi giày bó quá, cậu không nhận ra sao? Da ở mắt cá chân bị giày chà vào đỏ lên rồi mà cậu cũng không thấy đau hả?”

 

Hạ Mộc Ngôn nghe thấy mới cúi xuống liếc nhìn.

 

Lúc sáng cô lái xe đến phòng giao dịch, cũng chưa đi được mấy bước, sau đó đi họp thì cũng chỉ đi lại một chút trong hành lang phòng làm việc, quả thật cũng cảm thấy hơi đau. Nhưng lúc đó Tiểu Bát có việc tìm cô, hai người vừa nói chuyện vừa đi đến phòng họp nên Hạ Mộc Ngôn cũng không quá để ý. Sau đó cô về phòng làm việc thì vẫn ngồi đây nên cảm giác đau cũng đỡ đi đáng kể.

 

Nghe Hạ Điềm nhắc nhở, Hạ Mộc Ngôn mới lắc lắc chân: “Đúng là hơi đau.”

 

Hạ Điềm vỗ bộp một cái xuống bàn cô: “Vậy chúng ta đi dạo mua giày đi! Một giờ chiều nay họp với đối tác xong, chắc khoảng ba giờ là chúng ta có thể nghỉ làm sớm, cùng ra trung tâm thương mại nhé? Ok không?”

 

Hạ Mộc Ngôn không đáp lại.

 

Cô định tối nay gọi điện thoại xem có thể hẹn Lục Cẩn Phàm ra ngoài được không. Lúc sáng cô đã hỏi Thẩm Mục, cậu ta nói Tổng Giám đốc Lục hôm nay sẽ ở công ty, buổi tối cũng không có cuộc họp hay bữa tiệc xã giao nào.

 

Nhưng nhìn thấy nét mặt nài nỉ của Hạ Điểm thì Hạ Mộc Ngôn lại không đành lòng.

 

“Được không vậy? Lâu lắm rồi mình không đi shopping, hai người phụ nữ có tâm trạng, ngoại trừ việc uống rượu ra thì chính là đi dạo phố shopping đấy. Đến cả đi dạo phố mà cậu cũng không định đi với mình sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn ôm trán: “Chỉ có cậu đang định chia tay, chứ mình không có. Ai nói tâm trạng mình không tốt hả?”

 

“Rõ ràng ngày nào cũng vác cái bản mặt của oán phụ ra, chính cậu không nhận ra sao? Gần đây Lục Cẩn Phàm bận rộn như vậy, chắc anh ta cũng không có thời gian để ý đến cậu. Trước kia ngày nào mặt cậu cũng hây hây má đào, thiếu điều nói toạc cho người ta biết đêm nào cậu với chồng cũng hưởng gió xuân. Còn bây giờ thì rõ ràng là vẻ mặt bị đày vào lãnh cung, thế mà cậu còn dám nói tâm trạng mình vui vẻ hả?”

 

“…”

 

Trên thế giới này sao lại có một sinh vật gọi là bạn gái thân có thể vừa nhìn là đã biết tỏng tâm tư của mình vậy chứ?

 

Cảm giác bị nhìn thấu đúng là không vui chút nào.

 

*** Khi họ rời phòng giao dịch đã làm ba giờ rưỡi chiều. Có rất nhiều cửa hàng lớn phải sau mười giờ tối mới đóng cửa, nhưng cũng có một số cửa hàng khá cá tính, bốn giờ rưỡi là đã đóng cửa rồi.

 

Hai cô vừa rời công ty thì đi thẳng đến khu phố mua sắm trung tâm của Hải Thành.

 

Hạ Điềm vẫn luôn muốn tới đây ăn đồ Nhật vì buổi trưa hai người làm việc không ăn được nhiều. Có điều bây giờ vội đi shopping nên cô chỉ có thể ôm bụng đói đi mua sắm, chờ đến khi mua giày xong thì mới đi ăn.

 

Bây giờ Hạ Mộc Ngôn đi shopping không lượn tới lượn lui như lúc trước nữa. Muốn mua giày thì cô đi thẳng vào cửa hàng bán giày, tốc chiến tốc thắng. Hạ Điềm cực kỳ khó chịu, nói hôm nay Hạ Mộc Ngôn đến đây chỉ là muốn hoàn thành nhiệm vụ mua đồ, không hề có chút ý định đi dạo.

 

“Chẳng phải là đi mua giày sao? Còn phải mua cái gì nữa thì đi mua luôn đi. Mắt cá chân của mình bị giày mài thì đi xa thế nào được chứ?” Hạ Mộc Ngôn ngồi trên sofa dài ở cửa hàng chuyên kinh doanh giày cao cấp, nhìn dáng vẻ Hạ Điềm chọn qua chọn lại ở tủ giày bên cạnh, vừa mở điện thoại xem tin tức vừa không tập trung nói.

 

Hạ Điềm quay sang lườm cô: “Vậy sao cậu không mau chọn một đôi luôn đi. Chờ đến khi mắt cá chân cậu bị chà xát đến rộp lên thì mới biết đau là gì à?”

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới ngước lên nhìn giày trong cửa hàng một lúc. Cô và Hạ Điềm có sở thích dùng đồ khá giống nhau, ví dụ như kiểu dáng, nhãn hiệu, phong cách.

 

Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn đang lướt qua một đôi giày bày trong tủ kính ở trước cửa thì chợt nhìn thấy bên ngoài tủ kính có hai bóng người đi qua.

 

Một nam một nữ.

 

Nam vẫn cao lớn anh tuấn trong bộ đồ sơ mi quần dài màu đen, lạnh lùng bắt mắt khiến người khác phải chú ý. Còn nữ ở bên cạnh anh mặc chiếc váy dài màu trắng đang là mốt thịnh hành trong nước, tóc dài xõa vai, nụ cười dịu dàng vui vẻ đọng nơi đáy mắt.

 

Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn đang cố định thần ở phía bên ngoài tủ kính thì vừa đúng lúc Hạ Điềm thử giày xong quay người lại, cũng nhìn thấy hai người đi ngang qua bên ngoài.

 

Mí mắt Hạ Điềm chớp chớp, chợt nói: “Con m* nó chứ, chuyện quái gì đây? Tổng Giám đốc Lục sao lại có thể cùng với An… An gì đó? An Thư Ngôn hả? Sao hai người họ lại ở đây?”

 

Hạ Điềm chợt ngưng bặt, bất chợt chuyển mắt sang quan sát Hạ Mộc Ngôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK