“Diệt Sinh Linh tiến vào tầm nhìn của Nghênh Phong Bố Trận, Ngụy Sâm lập tức điều khiển Nghênh Phong Bố Trận phát động công kích, Mưa Hỗn Loạn đã được thả xuống. Tiêu Thời Khâm… Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm tránh được rồi…” Khi 2 bên bắt đầu chạm trán nhau, giọng điệu của Phan Lâm trở nên cực kỳ phấn khích, thế nhưng đến câu cuối thì tự nhiên lại nghẽn mạch. Đương nhiên hắn cũng không muốn vậy, hắn muốn ơi là muốn tường thuật cảnh Tiêu Thời Khâm bị Ngụy Sâm đột nhiên tập kích sẽ bất ngờ và hoảng loạn cỡ nào.
Nhưng quá đáng tiếc, Diệt Sinh Linh chỉ bước xéo qua một bên, cực kỳ khéo léo vòng ra khỏi phạm vi bao phủ của Mưa Hỗn Loạn. Tiêu Thời Khâm phản ứng rất kịp thời, không hề hoảng hốt gì cả. Rõ ràng Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm ngồi sẵn ở đây chờ người ta tới là tấn công, hoàn toàn không hề có cái gì “tâm lý ngược của tâm lý ngược max bối rối” mà Lý Nghệ Bác nói tới, Tiêu Thời Khâm đã đề phòng từ rất sớm rồi!
Né được Mưa Hỗn Loạn, Tiêu Thời Khâm đang định phản kích, chú thuật của Nghênh Phong Bố Trận lại đến. Một cái Lục Tinh Quang Lao đột ngột từ dưới đất bay lên, mưu đồ giam chân Diệt Sinh Linh, đáng tiếc Tiêu Thời Khâm lại kịp thời phản ứng lần nữa, điều khiển Diệt Sinh Linh tránh khỏi, cùng lúc đó đã phóng ra một con Người Máy Theo Dõi. Con robot nhỏ lon ton chạy đi tìm mục tiêu để ôm bom tự sát.
Với khoảng cách này, đương nhiên Tiêu Thời Khâm không kỳ vọng robot con có thể sát thương được Nghênh Phong Bố Trận, chủ yếu chỉ muốn tạo ra cái gì đó kiềm chế, phân tán lực tập trung của đối thủ, khiến đối thủ đừng quá rảnh tay mà công kích mình liên tục.
Ai ngờ Ngụy Sâm cứ như thể không thấy robot con, Nghênh Phong Bố Trận vung Bàn Tay Tử Vong lên chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Diệt Sinh Linh. Hết chú thuật này đến chú thuật khác được phóng ra. Cho đến khi robot con gần như đã đến sát gót, lúc này Bàn Tay Tử Vong mới tiện thể đâm xuống, một bóng đen có hình mũi tên bắn ra, rầm một tiếng, robot con tan xương nát thịt. Nghênh Phong Bố Trận không bị ảnh hưởng gì cả, tiếp tục thế công của mình.
“Tiêu Thời Khâm định dùng Người Máy Theo Dõi để phân tán sự chú ý của Ngụy Sâm, nhưng rõ ràng đã thất bại. Ngụy Sâm không hổ là một tuyển thủ rất có kinh nghiệm, cách làm này không quấy rối được anh ta.” Bình luận viên Phan Lâm thấy thế, lập tức tường thuật.
“Liên tục đánh bại 2 đối thủ không có đủ kinh nghiệm thi đấu, Tiêu Thời Khâm trong trận này cần phải điều chỉnh một chút, không thể cứ mãi tư duy theo quán tính được!” Lý Nghệ Bác phát biểu.
Nhưng Tiêu Thời Khâm cần đến người khác nhắc nhở điều đó sao?
Nhìn thấy quấy nhiễu mà mình tạo ra không hề hiệu quả, trong lòng Tiêu Thời Khâm cũng đang than thở về sự già đời của đối thủ. Là một tuyển thủ đến tận mùa giải thứ 4 mới vào liên minh, Tiêu Thời Khâm không có kinh nghiệm giao chiến với Ngụy Sâm trên sân. Để chuẩn bị cho trận lần này, hắn cũng tìm đến vài replay thi đấu của năm xưa để nghiên cứu. Từ góc độ chiến thuật mà nói, replay thời đó không đem đến trợ giúp lớn lao cho lắm, bởi vì giải đấu Vinh Quang là dựa vào game, mỗi một lần hạn mức tối đa của level lên cấp là tương đương với một lần cải cách định hướng chiến thuật. Xem những replay thi đấu của thời max level 50 sẽ không nắm bắt được đấu pháp của đối thủ ở thời điểm hiện tại. Tiêu Thời Khâm chỉ dự định tìm hiểu thử phong cách của đối thủ này từ những trận đấu ngày xưa, vì hắn cảm thấy không tìm được cái mà mình muốn tìm trong những trận Ngụy Sâm đánh ở vòng khiêu chiến. Trong vòng khiêu chiến, có đôi khi thực lực mạnh yếu cách nhau quá xa, căn bản không có giá trị tham khảo.
Mà sau khi nghiên cứu replay thi đấu của chiến đội Lam Vũ từ thuở hồng hoang, cảm nhận sâu sắc nhất của Tiêu Thời Khâm chính là: Hoàng Thiếu Thiên quả nhiên đã kế thừa đầy đủ truyền thống nói lời rác rưởi vinh quang của chiến đội Lam Vũ!
Đồng thời, Tiêu Thời Khâm lại một lần nữa tạ ơn trời vì tốc độ tay tệ hại của Dụ Văn Châu, nếu không, 2 con át chủ bài lớn của Lam Vũ người tung kẻ hứng, phát dương quang đại rác rưởi Lam Vũ style, lúc đó cả liên minh sẽ gặp đại nạn.
May vãi, may vãi…
Nói chung ngoài việc cúng chuối ông địa thì Tiêu Thời Khâm cũng coi như đã hiểu thêm về lối đánh của Ngụy Sâm. Đây là một tuyển thủ lấy đòn công kích tâm lý làm đầu. Có những khi anh ta đùa bỡn sẽ khiến người khác cảm thấy như thiếu tôn trọng đối thủ, nhưng thật ra đó chính là thủ đoạn mà anh ta dùng để nhiễu loạn tâm lý địch. Bởi vì kèm theo mỗi một lần đùa bỡn đều là những đợt tấn công cực kỳ sắc bén.
Mà quả thật, một nghề thiên về khống chế như thuật sĩ cứ như được sinh ra để dành riêng cho đấu pháp này. Còn Ngụy Sâm là vì chơi nghề thuật sĩ nên mới luyện thành lối đánh này, hay bởi vì có phong cách đánh thế này mà mới chọn chơi nghề thuật sĩ, thì Tiêu Thời Khâm không biết. Từ những nghiên cứu về lịch sử đánh giải, Tiêu Thời Khâm sâu sắc cảm nhận được rằng, muốn giao thủ với Ngụy Sâm cần phải có tâm lý cực kỳ ổn định. Mà điều đó thực sự rất khó, một người có thể khống chế hành vi của mình chứ làm cách nào khống chế nội tâm mình đây? Cho nên trong tài liệu nghiên cứu, một đám những tuyển thủ rõ ràng có thực lực rất bá nhưng lại thua sặc gạch khi đấu với Ngụy Sâm, biểu hiện của họ trong trận như chó gặm, kém xa trình độ bình thường.
Có điều trong đó cũng có ngoại lệ, tiêu biểu nhất phải kể đến cái người đang ngồi dưới sân mà hôm nay đã trở thành đồng đội của Ngụy Sâm kia kìa: Diệp Tu. Trong những trận đấu năm xưa, thường xuyên xảy ra chuyện một bên đang kéo dài cự ly chuẩn bị làm trò mèo, bên kia đã từ đâu xuất hiện trước mặt, không nói trắng đen, không phân thiện ác, bộp bộp bộp mấy bạt tai, sau đó phập phập phập mấy cú đâm, đánh hẳn cho mày hết thấy mặt trời ngày mai luôn, bởi vì mày đã chết rồi.
Thế đấy…
Làm cách nào đối phó Ngụy Sâm, Tiêu Thời Khâm đã tìm ra được phương pháp. Mà lời gợi ý lớn nhất dành cho hắn lại trùng hợp đến từ người bây giờ cần phải sánh vai cùng Ngụy Sâm giành thắng lợi: Diệp Tu.
Mãi vẫn né tránh công kích của Nghênh Phong Bố Trận, Diệt Sinh Linh đột nhiên dừng lại, lập tức bị chiêu Vu Độc Thuật đánh trúng.
Chỉ là một cái debuff mất máu liên tục mà thôi. Tiêu Thời Khâm cười cười, cho Diệt Sinh Linh dính chiêu này để giành cơ hội phát động tấn công.
Chó Săn Máy!
Không phải kiểu do thám như Người Máy Theo Dõi, tốc độ của Chó Săn Máy nhanh hơn hẳn Người Máy Theo Dõi, nó vừa mới rơi xuống đất liền phóng như điên về phía Nghênh Phong Bố Trận.
Thuật Hút Máu, Linh Hồn Đeo Bám.
Nghênh Phong Bố Trận lại ra liên tiếp 2 lời nguyền gây debuff, Tiêu Thời Khâm căn bản không buồn né, chỉ có Thuật Trói Buộc thuộc hệ khống chế thì mới điều khiển Diệt Sinh Linh tránh khỏi. Ráng ăn 2 cái debuff, trong lúc đó Diệt Sinh Linh đã sử dụng được 2 kỹ năng.
Máy Móc Nhảy Dù, Pháo Tự Hành.
Chạy theo sau lưng Chó Săn Máy, hỏa lực từ cả trên trời lẫn dưới đất cùng lúc phát động. Trên người Diệt Sinh Linh tuy rằng dán đầy debuff, nhưng chỉ vậy thôi thì không chết được. Hắn phải chơi cứng thế này mới mong phá hủy sự khống chế của đối thủ.
Là nghề cần phải ngâm xướng, thuật sĩ không cách nào tiếp tục gọi chiêu khi bị tấn công quá rát, do đó Nghênh Phong Bố Trận bèn quay đầu chạy.
“Nghênh Phong Bố Trận lùi về sau rồi! Tiêu Thời Khâm trả giá bằng 3 debuff, tranh thủ được cơ hội công kích, phát động thế tấn công với hỏa lực dày đặc. Ngụy Sâm không thể không lui lại, Nghênh Phong Bố Trận bắt đầu di chuyển… Ý, chỗ anh ta di chuyển đến… rất là…”
Chỉ trong một nháy mắt lưỡng lự của bình luận viên Phan Lâm, Máy Móc Nhảy Dù đã tập kích tới, bom từ trong bụng Trực Thăng Bí Đao đổ xuống như mưa. Tiếng nổ rầm rầm rầm rầm liên tục không ngừng, thế nhưng nó đang nổ cao cao tuốt trên đầu của Nghênh Phong Bố Trận, cuối cùng thứ rơi xuống đầu nhiều lắm chỉ là những mảnh gạch vụn. Bằng mấy bước lùi lại, Nghênh Phong Bố Trận đã tìm được vật chắn cho cái sọ não của mình, bom của Máy Móc Nhảy Dù chỉ rơi xuống một cái mái hiên mà thôi.
“Ngụy Sâm đã tìm được một cái nón bảo hiểm quá ngon! Nghênh Phong Bố Trận ở đây hoàn toàn không bị Máy Móc Nhảy Dù nổ trúng, nhưng vẫn còn Pháo Tự Hành thì sao… Guể, Pháo Tự Hành cũng bắn không trúng luôn, trước người Nghênh Phong Bố Trận cũng có vật cản, nòng Pháo Tự Hành nhấc không qua khỏi góc độ cao đến vậy.”
Mớ đồ nghề mà kỹ sư máy móc triệu hồi ra không phải Iron Pet mà hầu hết chỉ là các linh kiện máy móc tí hon. Trực Thăng Bí Đao áng theo tỷ lệ thực chỉ to bằng một quả dưa hấu, Pháo Tự Hành còn bị thu nhỏ dữ dội, để dưới đất lấy chậu rửa mặt úp lên là cháu nó khỏi chạy.
Sức công kích của mớ đồ chơi có kích thước hạn chế này không tới mức xuyên thủng mọi thứ. Chứ nếu không Máy Móc Nhảy Dù cũng oanh tạc ầm ầm như máy bay hàng thiệt thì chẳng phải nổ banh cả cái bản đồ trong một nốt nhạc rồi sao?
Vì thế bây giờ Ngụy Sâm chỉ cần tìm hai chỗ che thân là dễ dàng cản được sát thương từ hai phía. Núp phía sau bức tường chỉ cao tới ngực, Nghênh Phong Bố Trận đã có thể rảnh tay ngâm xướng chú thuật. Sau khi chui vào vị trí này, hắn liền tiếp tục thế tấn công như lúc nãy với Diệt Sinh Linh. Còn Chó Săn Máy lao ra sớm nhất đã bị Nghênh Phong Bố Trận dùng Lục Tinh Quang Lao trói qua một bên từ lâu rồi. Con chó ngốc kia không biết sợ, vẫn cứ muốn lao ra khỏi Lục Tinh Quang Lao, hậu quả của việc thách thức kỹ năng chính là tự biến mình thành một mớ sắt vụn.
Tiêu Thời Khâm hứng chịu 3 cái debuff để phát động công kích, vậy mà lại bị chặn đứng cái một. Mà kẻ lập được đại công chẳng phải ai, chỉ là một cái mái hiên và một bức tường chẳng cao bao nhiêu.
“Ngụy Sâm đã lợi dụng địa hình rất tốt, chặn đứng đợt công kích của Tiêu Thời Khâm. Lúc mới vào trận, chúng tôi từng nói rằng chắc chắn chiến đội Gia Thế có thời gian dư dả để nghiên cứu bản đồ dùng cho trận chung kết hơn Hưng Hân, dẫn đến sự rành rẽ về bản đồ của họ sẽ sâu sắc hơn Hưng Hân. Biểu hiện từ đầu đến giờ của Tiêu Thời Khâm cũng đã minh chứng cho cái nhìn của chúng tôi. Anh ấy thành thạo bản đồ này cứ như là bản đồ sân nhà của mình vậy. Nhưng bây giờ Ngụy Sâm đã sử dụng 2 chi tiết nhỏ trong bản đồ để ngăn thế tấn công của anh ấy, xem ra Tiêu Thời Khâm cũng không nghiên cứu tới vụ này!” Phan Lâm nói.
“Cái đó thì… chưa chắc Tiêu Thời Khâm không để ý đến, có lẽ anh ấy chỉ không ngờ Ngụy Sâm có thể phản ứng nhanh đến vậy thôi!” Lý Nghệ Bác nói.
“Có vẻ như Tiêu Thời Khâm đã xem thường sự thông thạo của Ngụy Sâm đối với bản đồ. Không bàn đến chỗ khác, khu vực này Ngụy Sâm đã cắm dùi từ lúc vào trận đến giờ, cho dù không thông cũng phải thông chứ! Ha ha…” Phan Lâm nửa đùa nửa thật mà nói, nhưng Lý Nghệ Bác ngồi một bên nghe thấy thế lại ngẩn ra.
Hắn nghĩ đến thời điểm đầu game, Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm không hề rời khỏi vị trí đăng nhập mà chỉ lòng vòng xung quanh một cách ngớ ngẩn. Không lẽ lúc đó thằng cha này thực sự đang nghiên cứu bản đồ? Không lẽ ổng đã tính khai chiến chính diện với Tiêu Thời Khâm ở đây, nên mới lợi dụng thời gian từ hồi trận đấu bắt đầu tới giờ để tự mình nghiên cứu vị trí đăng nhập được hệ thống ngẫu nhiên phân phối này?
Phải rồi, nhất định chính là vậy!
Lý Nghệ Bác đã có thể chắc chắn 100% suy đoán của mình, bởi vì hiện tại trong trận, Ngụy Sâm lại lần thứ 2 lợi dụng địa hình mà hóa giải đợt công kích khác của Tiêu Thời Khâm một cách cực kỳ đẹp mắt, Phan Lâm còn đang khen ngợi kìa!
Nhưng phát hiện này Lý Nghệ Bác không thể nói ra được! Bởi vì trước đó hắn đã đĩnh hết cả đạc mà chém rằng Ngụy Sâm ở lại vị trí đăng nhập, không thèm chạy đi là “tâm lý ngược của tâm lý ngược”, bây giờ nếu khai ra sự thật là Ngụy Sâm lợi dụng thời gian đó để nghiên cứu địa hình, vậy không phải tự mình bóp mình sao?