Thôi xác định!
Trương Tân Kiệt nghĩ tới đây, trong đầu chỉ còn lại một câu duy nhất.
Giành BOSS từ tay Lam Khê Các và giành BOSS từ tay đội Diệp Thu chỉ huy không hề giống nhau. Thế trận phòng thủ giữ BOSS của Diệp Thu tuyệt đối không kém Trương Tân Kiệt. Lớp phòng thủ cuối cùng của Trương Tân Kiệt đã vỡ, nhưng bây giờ bên hắn không có đủ điều kiện phá vây như Diệp Thu lúc trước.
Nói tiểu đội tinh anh này đi! Trương Tân Kiệt nhìn từ đầu tới cuối, đừng nói đoàn góp tạm của Mưu Đồ Bá Đạo, cả đoàn tinh anh chính cống ra trận cũng chưa chắc mạnh đến vậy. Càng không cần nhắc tên kiếm khách xông lên đánh BOSS cuồng bạo, trình độ của cậu ta càng khiến Trương Tân Kiệt kinh ngạc không thôi.
Trương Tân Kiệt tuy nhìn ra ý đồ của kiếm khách nhưng vẫn không cản được, một phần do kỹ thuật cá nhân vượt trội của bản thân cậu ta.
Bây giờ Trương Tân Kiệt không có tiểu đội tinh anh, cũng không có đại cao thủ, không phá được vòng phòng ngự của đối phương, cũng không đánh BOSS cuồng bạo nhanh như thế.
Đợi BOSS tự cuồng bạo?
Đại chiêu lúc cuồng bạo của Gia Nạp Đai Đỏ đúng là rất đáng sợ, dù có đề phòng, nhưng lúc đại chiêu bùng nổ, cũng cần phải rút quân ra xa ít nhất 30 đơn vị quanh BOSS. Nhưng chờ đến nước BOSS cuồng bạo, cục diện gần như đã định. Bởi vì lúc này HP BOSS không còn tới 10%. Số HP này không đủ để cướp thù hận của BOSS. Bây giờ, cách duy nhất để cướp thù hận chính là tiêu diệt đoàn giữ thù hận cao nhất. Nhưng đoàn này là do Diệp Thu chỉ huy, nói dễ hơn làm.
Trương Tân Kiệt cảm thấy bi quan. Nhưng hắn vẫn cố gắng chỉ huy tới hơi thở cuối cùng. Hắn không có thời gian ung dung xếp đội lập lại kế hoạch, người chơi Mưu Đồ Bá Đạo lập tức gom thành một tiểu đội, tiến công thẳng về trước. Bây giờ đến lượt liên minh bốn công hội thề chết giữ BOSS, lần lượt thay ca đổi lượt theo mệnh lệnh của Diệp Tu.
Từng phút từng giây trôi qua. Cố gắng của Mưu Đồ Bá Đạo không phải công cốc, họ dần lấn được đến khoảng cách nghề đánh xa có thể thả kỹ năng tiếp cận BOSS. Sau đó cả hội thi nhau quăng skill tới tấp, oanh tạc cả BOSS lẫn địch. Nhưng đây gần như đã tới giới hạn, không cách nào nhích tiếp được. Bên Diệp Tu cũng đang cố kéo BOSS đi càng xa càng tốt. Hai bên đấu đá lẫn nhau, đừng nói Luân Hồi hay Lâm Hải, Lam Khê Các cũng là không khí. Người chơi các công hội này bị biển người hai nhà xé nhỏ, tách ra không thể tập hợp được.
Không thấy đồng đội, không được phối hợp, mỗi người chỉ có thể dựa vào bản thân sống tạm trong hỗn chiến. Cướp BOSS? Giờ còn thằng Lam Khê Các nào quan tâm cái này chứ!
Trình độ Lam Hà khá hơn đám người chơi thường, vẫn còn vất vưởng chưa ngỏm tỏi, dù sao bọn họ cũng không phải mục tiêu tìm diệt của hai bên.
Thấy gió đã đổi chiều, danh sách đoàn đội có cả hàng dài bay màu xám ngoét, Lam Hà bất đắc dĩ phải ra lệnh rút lui.
Nhưng dù rút, cũng là tự mình chạy ra, không thể trông chờ đội ngũ giúp đỡ.
Riêng Lam Hà còn muốn tìm Ngộ Đạo Quân của Diệp Tu đập một trận hả giận. Nhưng cậu chỉ nghĩ trong lòng, không bàn tới khả năng tìm được một nhân vật trong hỗn chiến khó như lên trời, dù có tìm được, cậu có bản lĩnh đụng vào một cọng lông chưn của Ngộ Đạo Quân sao?
E rằng không thể... Lam Hà đau khổ nghĩ, bây giờ tránh xa chiến trường trước vẫn hơn!
Trong lúc Lam Hà cố gắng đào thoát, đột nhiên thấy một bóng người anh dũng lội ngược về phía này.
Lưu Vân của Lư Hãn Văn đã trở về!
Đạo Trường Xích Vân vốn nằm gần chủ thành, Lưu Vân của Lư Hãn Văn hồi sinh bị rớt thuộc tính, trang bị bay một món, nhưng ý chí chiến đấu vẫn hừng hực như cũ.
Kiếm khách bùng cháy thao tác cực nhanh, kiếm quang như mưa như bão, thoáng chốc thu hút sự chú ý của Lam Hà.
“Tiểu Lư à?” Lam Hà giật mình, vội gửi tin hỏi.
“Ngộ về páo chù!!” Lư Hãn Văn đáp, kiếm quang không bớt.
Lam Hà đột nhiên thấy phấn chấn, Tiểu Lư quyết tâm như vậy, mình cũng phải giúp một tay mới được! Vừa nghĩ, Lam Hà bèn cố gắng xông tới hướng kiếm giăng đầy trời kia.
Lam Hà vượt chông gai gian khổ, khó khăn lắm mới lết đến gần Lưu Vân, suýt nữa đã hy sinh, dù sao trình hắn đâu bằng được Lư Hãn Văn.
“Ô! Trưởng đoàn! Tình cờ vậy!” Lư Hãn Văn nhìn thấy Lam Hà, vui vẻ kêu lên.
“Tình cờ cái đầu em đấy!” Lam Hà dở khóc dở cười, là tui tìm cậu được không? Lam Hà vừa nói vừa mời Lưu Vân vào pt, sẵn tiện liếc sơ danh sách đội. Đoàn 100 người giờ chỉ còn 42, đám còn lại không phải tự out, mà do chết xong bị hệ thống đạp ra.
“Diệp Thu ở đâu vậy!” Lư Hãn Văn vào đội xong lập tức hỏi Lam Hà.
Lam Hà vốn không muốn quan tâm vấn đề này nữa, nhưng cậu có lòng tin với Lư Hãn Văn, nên liền PM vào kênh đoàn hỏi, “Có thấy Ngộ Đạo Quân đâu không!”
Tuy cả bọn đều bận chạy trối chết, nhưng kéo chuột nhìn quanh một vòng vẫn không vấn đề, kết quả thật sự có người trả lời, gửi một tọa độ qua, là vị trí hắn nhìn thấy Ngộ Đạo Quân. Đồng thời cũng sẵn nói luôn, “Tạm thời là vậy, nhưng chen tiếp không nổi.”
42 người còn sống gần như phải trốn chui trốn nhủi mới giữ được mạng. Phát hiện chỗ nào an toàn lập tức chạy qua. Chỉ Lư Hãn Văn mới có bản lĩnh xông thẳng đến chỗ mục tiêu. Lam Hà ban nãy muốn hội hợp được với Lưu Vân của Lư Hãn Văn cũng mất không ít công sức.
“Ai đi với em?” Lư Hãn Văn bừng bừng ý chí kêu gọi trong kênh đoàn.
“Ây hơi khó...”
“Thử đi! Biết đâu sống được thì sao!”
“Xa quá, ủng hộ tinh thần nha!”
Người chơi Lam Khê Các nhao nhao đáp. Lư Hãn Văn gọi hội tùy tiện như vậy tất nhiên không có chiến thuật gì. Lưu Vân lúc này đang chen về phía tọa độ bên trên. Lam Hà theo sau, cảm giác di chuyển nhẹ nhàng hơn hẳn. Đã có Lư Hãn Văn mở đường, cậu chỉ cần đi theo là ổn.
Lát sau Lư Hãn Văn đã đến nơi, nhìn tới nhìn lui không thấy bóng Ngộ Đạo Quân. Nhân vật của Diệp Tu cũng không có khả năng đứng yên một chỗ.
Lại đánh tiếng trong kênh đoàn, lần này không ai thấy. Đoàn Lam Khê Các bấy giờ chỉ còn 36 mống, thêm 6 người hy sinh.
“Tìm thử coi!” Lư Hãn Văn không bỏ cuộc, giết tiếp một vòng, vẫn không nhìn thấy.
“Hay em đi đánh thằng BOSS cuồng bạo nữa?” Lư Hãn Văn bàn kế với Lam Hà.
“Được đó!” Lam Hà không có ý kiến. Lấy nhân số suy dinh dưỡng bây giờ, Lam Khê Các phen này thật sự vô duyên với BOSS, không cần hội ý thêm. Tới đây thì YOLO thôi. BOSS không về tay Lam Khê Các, hai nhà bọn bây cũng đừng hòng dễ dàng hốt được.
“Lên!!” Lưu Vân của Lư Hãn Văn lập tức xông về phía trước. Vị trí của BOSS rất dễ nhận thấy, giống như “khoảng zời gió chướng” từ kiếm quang của Lư Hãn Văn, hiệu ứng skill của BOSS cũng đủ loại màu mè hoa lá. Lưu Vân của Lư Hãn Văn tiến công như điện, hàng phòng ngự nãy giờ Mưu Đồ Bá Đạo miệt mài đẩy, chỉ một mình cậu ta đã vượt qua được!
Tất nhiên không phải một mình Lư Hãn Văn sánh ngang cả đoàn Mưu Đồ Bá Đạo. Chủ yếu do hướng cậu ta đột kích khá lỏng lẻo. Dù sao phòng thủ của bốn công hội chủ yếu là nhằm vào người Mưu Đồ Bá Đạo.
Nhưng bấy giờ Lưu Vân đánh đến đây, còn lơ là nữa thì cạp đất ăn.
“Thằng nhóc này tới nữa, hình như còn rất hăng? Muốn đánh BOSS cuồng bạo nữa sao?” Diệp Tu đã nhìn thấy Lưu Vân của Lư Hãn Văn, hơn nữa còn đoán được ý đồ của cậu ta. Lập tức chỉ huy một đội ngũ đặc biệt chăm sóc Lưu Vân. Lư Hãn Văn lúc này mới thấy đuối, đạo lý cũng giống với lúc đội Diệp Tu bị Trương Tân Kiệt cản: đánh không lại.
Thao tác Lư Hãn Văn có mạnh mẽ đến đâu, trang bị ngon thế nào, một người cũng đánh không lại một team. Lần trước chen được cũng là nhờ tiểu đội Diệp Tu liều chết hỗ trợ. Bây giờ đi solo một mình, liền sâu sắc cảm nhận được sự khoai của nó.
“Áu, Diệp Thu!!” Nhìn qua khe hở đội ngũ lọt ra trong phút chốc, Lư Hãn Văn liền liếc thấy Ngộ Đạo Quân. Dù sao cũng không qua được, Lưu Vân lập tức đổi hướng, lao tới chỗ Ngộ Đạo Quân của Diệp Tu.
“Ể? Tới chỗ anh hả?” Diệp Tu rất nhanh phát hiện, dù sao trừ BOSS, Lưu Vân sáng nhất hôm nay.
“Tui tới páo chù đây cha già mắc dịch!!” Đoạn đường ngắn ngủi không cản được Lưu Vân, kiếm quang sáng ngời đánh thẳng về phía Ngộ Đạo Quân.
Diệp Tu vội thao tác Ngộ Đạo Quân nghiêng người tránh. Tốc độ Lư Hãn Văn cực nhanh, kiếm thứ hai tức khắc đã nối tới, đến lúc này, Lam Kiều Xuân Tuyết của Lam Hà mới bắt đầu chém sang.
“Ể, cậu nữa, lần này cậu lại dẫn đội hả?” Diệp Tu nhìn thấy nhân vật của Lam Hà.
Lam Hà nhức nhối! Coi ra đội bọn họ trong mắt đại thần chẳng là cái đinh gì, ai chỉ huy cũng kệ, dù sao cũng bại thôi.
“Có thấy nhục không, đi gài bẫy Tiểu Lư!” Lam Hà giận dữ mắng.
“Hê, cái này sai nha. Lúc đó nếu không ai buff máu, thằng nhóc này có thể đánh BOSS cuồng bạo được hả? Tui nói chiến thuật của mấy người kiểu gì vậy? Để một đứa solo đánh BOSS? Lần trước cho một mình cậu ta đi tập kích thì thôi, còn không rút kinh nghiệm, lần này lại nữa, có ý thức đoàn đội không vậy? Vinh Quang là game một người chơi đấy hả?” Diệp Tu nói.
Lam Hà bị dạy dỗ ngớ người, sao vậy trời? Làm như người sai là tui vậy? Nhưng Lư Hãn Văn là game thủ chuyên nghiệp, trong đội làm gì có ai theo kịp nhịp chiến đấu của cậu ta chứ. Lư Hãn Văn đánh lẻ cũng không phải do Lam Hà bày kế, giờ đổ hết trách nhiệm lên đầu tui cũng được à? Lam Hà toát mồ hôi, kết quả Diệp Tu như đọc được suy nghĩ của cậu, nói, “Dù là tuyển thủ chuyên nghiệp, trong bất kì đoàn đội nào cũng phải tuân lệnh chỉ huy, cùng mọi người nỗ lực!”