Hai nghề cận chiến đều tiến lên, phía sau là Tiêu Thời Khâm quan sát lom lom không rời mắt, mà thế tấn công của Lôi Đình vẫn không giảm nhiệt dưới sự chỉ huy của hắn.
Hắn không quên cân nhắc khả năng Hưng Hân chỉ tung hỏa mù để Lôi Đình phân tán tập trung. Cho Toái Tùy Phong và Quỷ Mị Tài tiếp cận không phải chỉ để tìm kiếm Quân Mạc Tiếu, hắn còn muốn từ đó tăng thêm áp lực, để Hưng Hân phải chịu hậu quả 4v5 vì dám chơi trốn tìm.
Quân Mạc Tiếu, xuất hiện đi!
Tiêu Thời Khâm thầm gọi. Diệp Tu không thể nào ngồi yên trong tình huống này được!
"2 giờ." Trên kênh chat đoàn, Đới Nghiên Kỳ đột nhiên kêu lên, đồng thời giơ tay định cast phép về phía ấy.
"Đừng mất tập trung, cứ để anh!" Tiêu Thời Khâm liền ngăn cản. Đây chính là chuyện hắn không muốn xảy ra nhất: Mọi người lo đối phó Quân Mạc Tiếu, cục diện khó khăn duy trì nãy giờ sẽ đổ sông đổ biển.
Suýt nữa Loan Lộ Âm Trần đổi hướng ngâm chiêu rồi! Tiêu Thời Khâm cảm thấy rất phục Diệp Tu. Diệp Tu hiểu quá rõ tâm lý phản ứng của tuyển thủ. Thời điểm nhạy cảm, bất kỳ ai đột nhiên phát hiện dấu vết Quân Mạc Tiếu đều sẽ tấn công trước khi kịp nghĩ. Nếu Loan Lộ Âm Trần hành động thật, tiết tấu chiến thuật của Lôi Đình sẽ bị phá chỉ bằng một trò mèo cỏn con như thế.
"Đáng tiếc, đối thủ của Diệp Tu là Tiêu Thời Khâm." Thấy Tiêu Thời Khâm chat trên kênh đoàn đội, Lý Nghệ Bác cười híp mắt. Quân Mạc Tiếu đang ở đâu, người xem có góc nhìn thượng đế như họ đã biết từ trước. Lý Nghệ Bác cũng nghĩ giống Tiêu Thời Khâm, nhưng khi thấy hắn nhìn thấu ý đồ của Diệp Tu và kịp thời đề phòng, Lý Nghệ Bác chả buồn khen ngợi Diệp Tu làm gì.
"Vâng..." Phan Lâm ngồi bên cạnh ậm ừ đáp. Lòng hắn đang rung rinh. Sao thấy có vẻ Hưng Hân sắp thọt rồi thật! Mình nên bắt đầu khen Lôi Đình chưa nhỉ?
Phan Lâm đang do dự, mà tình thế trong trận bỗng có chuyển biến.
Bị lộ vị trí, Quân Mạc Tiếu di chuyển. Tiêu Thời Khâm cản Đới Nghiên Kỳ tấn công hắn, hắn lại chạy về phía Đới Nghiên Kỳ.
"Đừng sợ, là Người Máy Theo Dõi thôi." Tiêu Thời Khâm chat.
"Ha ha, lại bị bắt bài." Lý Nghệ Bác cười, "Kích thước của Người Máy Theo Dõi và nhân vật khác nhau, dấu vết khi di chuyển trong cỏ cũng sẽ khác nhau. Có thể nhiều người sẽ không nhìn ra, nhưng Tiêu Thời Khâm là ai? Kỹ sư máy móc đấy!"
Trò mèo lại thất bại, Diệp Tu dường như bó tay, đành lao về phía mục sư Hồi Phong của Trương Gia Hưng.
Vây Nguỵ cứu Triệu?
Tiêu Thời Khâm khẽ cười. Hướng đi này cũng nằm trong dự tính của hắn rồi.
Thích khách Quỷ Mị Tài dùng Hồ Quang Thiểm cắt qua hướng di chuyển của Quân Mạc Tiếu. Khi diễn biến đột ngột phát sinh, mọi người mới phát hiện thấy một điều: Chiến đội Lôi Đình dưới tình huống tấn công liên tục, di chuyển liên tục vẫn có thể phối hợp lẫn nhau cực khớp. Quả thật, khả năng thực thi mệnh lệnh của họ chính xác từng li từng tí như một cỗ máy vậy.
Trương Gia Hưng cũng chẳng ở yên. Căn chuẩn đường di chuyển của Quân Mạc Tiếu, y lặng lẽ thắp một Ngọn Lửa Thần Thánh dưới cỏ.
Trúng không?
Trương Gia Hưng không nghĩ sẽ trúng. Y biết quá rõ về đối thủ trước mặt. Hắn đáng sợ đến mức nào cơ chứ, trò vặt của mình làm sao hữu dụng?
Nhưng y vẫn ngâm xướng. Ở vị trí định sẵn, một ngọn lửa màu trắng vụt sáng lên.
Trúng rồi!
Phương Học Tài mở cờ trong bụng, chớp ngay thời cơ Quân Mạc Tiếu bị phong ấn kỹ năng, cho Quỷ Mị Tài bật Tăng Tốc và Phóng Chạy, lao thẳng tới Đâm Xuyên Tim.
What?
Giữa sửng sốt của Phương Học Tài, một con Goblin da xanh quơ gậy gõ vào đầu y. Thái độ hăng tiết của nó rõ là đã bị người triệu hồi Quất Roi, chứ bình thường Goblin chẳng thể chạy nhanh vậy được.
Mắc bẫy rồi!
"Là Goblin!" Phương Học Tài vội báo tin. Con thú triệu hồi cấp thấp lập tức bị y đập bẹp chết tươi.
Goblin?!
Tiêu Thời Khâm cả kinh. Không phải vây Nguỵ cứu Triệu, mà là... giương Đông kích Tây! Hắn vừa ngộ ra, đã lập tức thấy một luồng cỏ khác lay động. Lần này Diệp Tu chẳng buồn che giấu Quân Mạc Tiếu luôn. Còn ai cản nổi hắn nữa mà giấu?
Trượt Đất, Xung Phong, Đâm Xung Phong, Hồ Quang Thiểm...
Một chuỗi chiêu di chuyển cấp thấp vượt nghề được sử dụng bởi Quân Mạc Tiếu. Tốc độ di chuyển của hắn nhanh đến hết hồn, thích khách cũng khỏi sánh chứ huống hồ nhu đạo? Nhu đạo Toái Tùy Phong của Trình Thái cản không được, trơ mắt nhìn Quân Mạc Tiếu bụp một phát áp sát con mồi.
"Tiêu đội trưởng, chơi vui hôn?"
Quân Mạc Tiếu ra tay! Long Nha!
Khi phát hiện con Goblin kia không phải Quân Mạc Tiếu, Tiêu Thời Khâm liền biết mình sẽ trở thành mục tiêu Diệp Tu muốn nhắm vào. Hắn đã thủ thế đề phòng mà vẫn không kịp. Quân Mạc Tiếu nhanh quá, nhanh đến mức Tiêu Thời Khâm muốn tự tát mặt. Đã biết Quân Mạc Tiếu có thể di chuyển thần tốc, mình vẫn dính cái bẫy Goblin là thế nào?
Lăn Người!
Diệt Sinh Linh lăn qua một bên, né khỏi Long Nha. Hộp máy trong tay hắn hất lên, Cuộn Dây Từ Trường văng ra đất.
Ầm!
Chưa kịp phóng lực từ trường, cuộn dây đã bị chiến mâu đâm cho nổ tung, mũi mâu móc thẳng vào mặt Diệt Sinh Linh. Dù có đổi bao nhiêu vũ khí, chiến mâu vẫn là thứ Diệp Tu dùng thuận tay nhất, chuẩn nhất, ác nhất. Từng ấy năm cầm pháp sư chiến đấu Nhất Diệp Chi Thu nào phải trò đùa?
Tiêu Thời Khâm chỉ đành khiển Diệt Sinh Linh né tiếp, thế nhưng Quân Mạc Tiếu trong tay Diệp Tu đâu chỉ là pháp sư chiến đấu? Chiến mâu không đủ dài? Ok, Pháo Chống Tăng!
Ầm ầm ầm!
Ánh lửa bùng lên nuốt chửng Diệt Sinh Linh. Bất ngờ thay, Tiêu Thời Khâm vẫn chat lên kênh đoàn đội: "Đừng lo tôi, duy trì tiết tấu."
Tuyển thủ Lôi Đình đang định xông pha cứu viện đều khựng lại. Mất một giây sửng sốt, họ lập tức hiểu ý đội trưởng. Diệp Tu dồn dame tấn công Tiêu Thời Khâm hòng phá vỡ thế trận hiện có, nếu Lôi Đình chen nhau qua cứu, cục diện nguy ngập của Hưng Hân sẽ được tháo gỡ, thậm chí còn có thể phản công! Nói trắng ra, đây là một kiểu biến tấu Box-1. Tuyển thủ Lôi Đình có nền tảng chiến thuật rất cao, chỉ nháy mắt là hiểu ra ngay.
"Duy trì tiết tấu, tiếp ứng khi có thể." Kênh đoàn đội nhảy lên một câu từ Phương Học Tài, đồng đội thâm niên của Tiêu Thời Khâm, đội phó Lôi Đình. Y đoán lúc này Tiêu Thời Khâm khó thể rảnh tay chỉ đạo quá nhiều, bèn giúp hắn bổ sung.
Không nên tập trung toàn đội đi cứu, nhưng cũng không thể không cứu. Duy trì tiết tấu và tiếp ứng khi cần là đấu pháp gom luôn Quân Mạc Tiếu lẫn Diệt Sinh Linh vào tiết tấu tập thể của Lôi Đình, cũng là cách phá giải Box-1 hợp lý nhất.
Tuy nhiên, sự tồn tại của Tiêu Thời Khâm trong Lôi Đình không chỉ là con át chủ bài đảm nhiệm đánh đấm. Hắn còn là tướng chỉ huy nữa, nhất là khi thực hiện đấu pháp phức tạp như bây giờ. Lôi Đình cần hắn liên tục dẫn dắt để đàn áp Hưng Hân, đánh vào nhược điểm An Văn Dật. Nhưng hắn đang phải đối mặt với tán nhân Quân Mạc Tiếu, với thế tấn công dồn dập vũ bão đã từng hạ gục vô số tay chuột mạnh...
"Sao? Còn thời gian gõ chữ không hả?" Diệp Tu tranh thủ hỏi thăm.
Nhà thi đấu im phăng phắc. Mọi người không biết nên nói gì để diễn đạt ý nghĩ lúc này.
Tiêu Thời Khâm... đang gặp quả báo đó sao?
Hồi đánh với Lam Vũ, tốc độ tay Dụ Văn Châu nhà người ta không đủ xử lý thế trận phức tạp, hắn ỷ thế hiếp đáp, cố ý biến đổi chiến thuật liên tục để thắng người ta. Giờ thì Diệp Tu, sách giáo khoa Vinh Quang đang dạy Lam Vũ rằng: Khóc lóc cái gì, tưởng không có cách trị Tiêu Thời Khâm à? Xem đây, dễ lắm, ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông!
Để thực hiện chiến thuật phức tạp giàu biến hóa, Tiêu Thời Khâm cũng phải chỉ huy cực nhiều. Hắn không gặp vấn đề về tốc độ tay, nhưng đấy là nếu không bị thồn hành...
"Muốn mạng hay muốn chỉ huy?"
Câu hỏi của Diệp Tu cũng chính là hai lựa chọn khó khăn Tiêu Thời Khâm phải đối mặt.
Các tuyển thủ Lôi Đình rất nhanh nhận ra thế tấn công không còn hữu hiệu khi thiếu mất Tiêu Thời Khâm chỉ đạo. An Văn Dật, nhược điểm của Hưng Hân, đã miễn cưỡng bắt kịp tiết tấu. Dẫu sao cậu cũng là chủ lực Hưng Hân, đã theo chân chiến đội vượt vòng khiêu chiến, đánh gần phân nửa vòng bảng rồi, ngày ngày đều luyện tập đầy đủ, thiên phú có hạn thật đấy, nhưng sức trưởng thành sau một năm rưỡi không thể xem thường.
Chiến thuật Lôi Đình bị phá vỡ!
Khán giả trong nhà thi đấu phát hiện, liền mừng rỡ vỗ tay hoan hô. Chỉ cần An Văn Dật nắm được cục diện trở lại, Hưng Hân sẽ có thể vận chuyển như cũ. Xét chất lượng dàn tuyển thủ, Hưng Hân chắc chắn trội hơn Lôi Đình. Fan Hưng Hân biết rõ điều đó nên rất phấn khích.
"Phải cứu đội trưởng bằng được!" Đới Nghiên Kỳ chat trên kênh đoàn đội.
Các tuyển thủ khác của Lôi Đình cũng đang đấu tranh tâm lý. Họ muốn chờ Tiêu Thời Khâm ra lệnh. Một chữ "cứu" thôi, không đến mức gõ không nổi chứ? Trong quá trình giằng co với Diệp Tu, thỉnh thoảng Tiêu Thời Khâm vẫn cố chỉ huy họ một hai câu cơ mà..
Muốn mạng hay muốn chỉ huy? Đây là bài toán của Tiêu Thời Khâm.
Cứu hay không cứu? Đây là bài toán của các tuyển thủ Lôi Đình.
Diệp Tu như đoán được Lôi Đình đang đứng giữa ngã ba đường. Hắn dồn sức đánh, thế tấn công ập xuống Diệt Sinh Linh rào rào, người xem có cảm giác chỉ cần Tiêu Thời Khâm bấm hụt một phát là về với Chúa ngay.
Chẳng lẽ Tiêu Thời Khâm thực sự không gõ nổi một chữ "cứu"? Người Lôi Đình hoảng hốt.
"Đới, qua tiếp viện!" Cuối cùng, Phương Học Tài đành gọi Đới Nghiên Kỳ. Coi như giúp Tiêu Thời Khâm rảnh tay vài giây để hạ lệnh cũng được!
"Rõ!" Loan Lộ Âm Trần chuyển hướng.
Diễn biến trận đấu rơi vào mắt khán giả như sau: Tiêu Thời Khâm bị kèm, Đới Nghiên Kỳ qua giúp. Ơ, chẳng phải là tình huống tuyển thủ hạng sao lấy một kèm hai, thường xuất hiện trong các trận đoàn đội của mấy ông lớn có đại thần hàng top đó sao?
Tên Diệp Tu này, đánh với chiến đội có ngôi sao thì chơi chiến thuật, tới lúc gặp chiến đội chơi chiến thuật thì lấy thực lực hạng sao ra đè người ta?