Tuy rằng mắt thấy tai nghe, nhưng trong nhất thời không ai kịp hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngoại trừ đoàn đội đứng đằng kia của Trai Ngầu Cầu Bại.
Trai Ngầu Cầu Bại tất nhiên cũng có đoàn đội. Hắn cùng với Mưu Đồ Bá Đạo tới đây, mặc dù chưa chính thức gia nhập công hội, nhưng vẫn được thêm vào đội ngũ của họ. Ngay lúc hắn bị công kích chói lòa của Hoa Nhạt Mê Người nuốt mất, mọi người đều nghĩ lần này chết chắc rồi, ai ngờ lại đột nhiên nhận được pm của Trai Ngầu Cầu trên kênh đoàn đội.
Hai chữ: Hồi Sinh. Kèm theo vị trí tọa độ chi tiết.
Có chỉ thị rõ ràng như vậy, mục sư trong đoàn rất dễ dàng hoàn tất kỹ năng này. Còn Trai Ngầu Cầu Bại thì sao? Có lẽ đã sớm đo đất rồi, nhưng ít ra còn kịp gửi tin nhắn. Vì vậy lúc được hồi sinh, hắn không vội bấm đồng ý, vẫn tiếp tục nằm đó giả chết, chờ đến khi Hoa Nhạt Mê Người quay lưng mới chơi màn “bật nắp quan tài” kia…
“Thật quá vô sỉ.”
Người trong đoàn đội biết rõ chân tướng đều không nhịn được mà mắng thầm, dù là xét về mặt tình cảm bọn họ có thiên vị cái tên chung chiến tuyến với mình đi nữa.
Xung Kích, Anh Dũng Bật Nhảy, Thuẫn Kích, Chém Lên…
Động tác của Trai Ngầu Cầu Bại rất nhanh, công kích một lèo, mục tiêu bị Xung Kích đánh bay lại có thể dùng kỹ năng công kích đập cho rơi xuống, đây là một kỹ xảo rất ít kỵ sĩ có thể làm được.
Hoa Nhạt Mê Người thật ra không quá kinh ngạc khi bị một loạt công kích quất cho ăn hành liên tiếp, mà ngược lại đang há hốc mồm vì câu nói kia.
“Ông là ai?” Hoa Nhạt Mê Người xoắn xuýt đủ loại suy đoán, nhưng không dám khẳng định.
“Cả năm nay ông bận bịu gì thế? Không lẽ định rút lui rồi chui vô game cho gà ăn hành thật hả?”Trai Ngầu Cầu Bại nhỏ giọng, chỉ vừa đủ để Hoa Nhạt Mê Người nghe thôi. Chứ nếu để nguyên đám cao thủ tinh anh đứng đầu ở đây nghe được mình chỉ là đàn gà chờ thịt trong miệng tên này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Hoa Nhạt Mê Người không đáp, đột nhiên tập trung tinh thần tránh né hàng loạt công kích không ngừng của Trai Ngầu Cầu Bại, vậy mà có thể thoát ra khỏi phạm vi công kích.
“Chậc chậc…” Trai Ngầu Cầu Bại cũng chỉ bày tỏ chút tiếc nuối, rồi lập tức lùi về sau. Hoa Nhạt Mê Người tức khắc phản công.
Chỉ trong nháy mắt, Hoa Nhạt Mê Người đã chiếm lại ưu thế.
Hiện tại, người của ba công hội lớn tự nhiên thấy hơi ghét con BOSS ngu này rồi, thiệt là cản trở người ta xem diễn mà. Nếu tới giờ còn chưa nhìn ra được trình độ khác biệt của hai bọn họ nữa, thì làm sao còn mặt mũi tự xưng cao thủ của Thần Chi Lĩnh Vực nữa chớ.
“Thằng Trai Ngầu Cầu Bại này lẽ nào…” Có người đã tới cạnh Tưởng Du nhỏ giọng nói.
“Ừm, anh tự biết, không cần xen vào.” Tưởng Du thoạt nhìn rất điềm tĩnh.
“Buff, buff, buff, sao không mục sư nào buff cho tui vậy!!!” Liền đó, mọi người thấy Trai Ngầu Cầu Bại vừa kêu gào vừa chạy như điên để tránh né công kích của Hoa Nhạt Mê Người.
Vốn tất cả mọi người đều rất quen thuộc với tiếng kêu thế này phát ra từ mồm kỵ sĩ, cũng không cảm thấy gì. Bình thường kỵ sĩ chính là MT, kêu gào mục sư tăng máu không phải là chuyện thường ngày ở huyện ư? Nhưng vấn đề là, hai tên trâu bò này hình như đang solo mà? Vậy sao đồng chí kỵ sĩ này lại kêu gọi viện trợ bên ngoài một cách dõng dạc như vậy, thật mẹ nó không phong độ gì cả? Vô số người không hẹn mà cùng nhau đỡ trán nhìn trời.
“Buff cho hắn.” Tưởng Du ngược lại rất quyết đoán, vội vàng ra lệnh cho mục sư của công hội.
Lập tức có một quầng sáng trắng rơi lên người của Trai Ngầu Cầu Bại, tên này liền đứng lại, không thèm né tránh công kích của Hoa Nhạt Mê Người nữa mà xoay lại chuẩn bị phục thù.
“Vô sỉ!!!” Toàn bộ Bách Hoa Cốc hò hét.
Thằng này, trong tình huống có một đống mục sư tăng máu, lại định đấu tay đôi với một chuyên gia đạn dược, đây là hành động vô sỉ cỡ nào? Trên lý thuyết, trong chiến đấu đoàn đội, việc buff máu cho nghề giáp nặng để bọn họ xông pha chiến trường là một đấu pháp rất thường gặp. Nhưng trình độ biểu hiện của Hoa Nhạt Mê Người và Trai Ngầu Cầu Bại rõ ràng không giống người chơi thường. Trình cao thì yêu cầu của mọi người cũng cao theo. PK trong game gọi thêm đàn em là chuyện bình thường thế nào? Nhưng giờ thấy trình độ cỡ này lại làm vậy, khiến mọi người cảm thấy thằng Trai Ngầu Cầu Bại thật chả có phong độ gì cả.
“Đệt!” Hoa Nhạt Mê Người cũng đột nhiên kêu lên. Hiển nhiên là vô cùng khinh thường hành động này, nhưng hắn cũng không né tránh. Trong hoàn cảnh có một đống mục sư tăng máu, không ai có thể đối đầu trực tiếp mà thắng được nghề giáp nặng cả. Mà hành động ấy lại giúp Hoa Nhạt Mê Người trong phút chốc khẳng định được thân phận của tên này! Hơn nữa, hắn cảm thấy khả năng này là cao nhất, dù sao thì những người khác cũng đâu có rảnh lông mà chạy vô game đánh BOSS đâu.
“Ông đừng chạy, để tui dạy dỗ chút nào, ông thật sự cho rằng chạy vô game là có thể hoành hành ngang ngược sao?” Đã có mục sư chống lưng, Trai Ngầu Cầu Bại vô cùng lớn lối.
Mọi người lại đồng loạt nhìn trời, có ngon thì ông đừng lôi mục sư vô xem nào, không có mục sư, hình như ông mới là người bị đập đó. Mặc dù Trai Ngầu Cầu Bại cũng khiến Hoa Nhạt Mê Người chật vật, nhưng qua cuộc chiến vừa rồi cũng thấy rõ Hoa Nhạt Mê Người mới là người chiếm thế thượng phong. Lúc nãy còn đập bẹp luôn Trai Ngầu Cầu Bại, thằng kia dựa vào hồi sinh của mục sư mới ngóc đầu dậy nổi.
Trang bị vốn không bằng người ta, giờ lại còn bị cắt mất thuộc tính của một cấp, nhìn kiểu gì cũng thấy sẽ ăn hành lần nữa, ai ngờ được tên này lại gọi theo đám đàn em mục sư đi đọ máu với nghề giáp da, lại còn ăn nói đầy dõng dạc, chính trực như vậy.
Hoa Nhạt Mê Người xem ra lại rất nhẫn nại. Hắn tất nhiên không thể đối đầu trực diện với một kỵ sĩ có mục sư chống lưng được, chỉ dựa vào tốc độ, di chuyển vòng qua Trai Ngầu Cầu Bại, theo dõi đám đàn em mục sư mà Trai Ngầu Cầu Bại mang theo.
“Mục sư tự bảo vệ mình.” Trai Ngầu Cầu Bại hét to. Đám mục sư lập tức luống cuống. Tự bảo vệ mình? Nói đúng ra hẳn phải có người chuyên bảo vệ bọn họ chứ… Vậy mà giờ đây lại bắt bọn họ tự bảo vệ trước một thằng đáng sợ như vậy.
Kết quả chứng minh lời này không chỉ nói cho vui, lúc Hoa Nhạt Mê Người vòng qua tấn công đám mục sư, Trai Ngầu Cầu Bại không hề định qua giúp đỡ chút nào. Thoạt nhìn còn giống như hắn muốn lấy mục sư làm mồi nhử, thừa cơ quất cho Hoa Nhạt Mê Người một cú đau.
Hoa Nhạt Mê Người nổ súng!
Thao tác nhanh chóng rực rỡ lập tức tạo nên một khung cảnh tráng lệ, nuốt trọn đám mục sư.
Các mục sư cũng vội vàng thực hiện hành động “tự bảo vệ”: Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Việc tên kỵ sĩ này không chút quan tâm đến sự sống chết của bọn họ khiến đám mục sư vô cùng tức giận, nên cả bọn đều đồng lòng mặc kệ Trai Ngầu Cầu Bại, nhào lại trốn trong đoàn đội của Mưu Đồ Bá Đạo. Đồng đội ở đó trước giờ luôn chú ý bảo vệ mục sư bọn họ, không như cái tên Trai Ngầu Cầu Bại này.
“Tui nói mấy người chạy gì mà chạy… Không biết buff cho nhau hả, bộ tưởng hắn bắn một phát chết hết được hả?” Giọng của Trai Ngầu Cầu Bại đúng kiểu bó tay. Nhưng mọi người đều thấy rõ trước đó vừa có ba mục sư bị đấm phát chết luôn, thành ra không sợ sao được.
Hoa Nhạt Mê Người cũng không đuổi theo đám mục sư bị hù chạy mất dép kia, mà quay người chỉa họng súng nhắm thẳng vào Trai Ngầu Cầu Bại.
“Giết BOSS quan trọng hơn!” Trai Ngầu Cầu Bại lanh lẹ rút lui liền, thoạt nhìn như cũng muốn nhào tới núp sau đội chủ lực của Mưu Đồ Bá Đạo như đám mục sư kia.
Ai ngờ Hoa Nhạt Mê Người đã biết tỏng ý đồ này, vội chặn Trai Ngầu Cầu Bại lại.
“Trang bị của ông tăng bao nhiêu tốc độ thế hả?” Trai Ngầu Cầu Bại trừng mắt oán giận. Hắn liếc nhìn trang bị của Hoa Nhạt Mê Người, ngoại trừ tăng điểm bật nhảy, còn tăng tốc độ, nhanh hơn con kỵ sĩ cồng kềnh của hắn không biết bao nhiêu lần.
Hoa Nhạt Mê Người cũng không biết, chỉ tấn công như vũ bão.
Hoa Khai Kham Chiết, hội trưởng Bách Hoa Cốc nhìn vậy cũng muốn làm gì đó, liền hạ lệnh, toàn bộ người chơi của Bách Hoa Cốc đều gia nhập đoàn chiến.
Vào lúc này, bọn họ hoàn toàn không còn nghi ngờ gì về thân phận của Hoa Nhạt Mê Người. Đây là át chủ bài, là đội trưởng chiến đội của bọn họ ngày xưa. Có thể được sánh vai tác chiến với anh ở trong game chính là một niềm vinh hạnh. Không biết có bao nhiêu người gia nhập công hội Bách Hoa Cốc luôn ngóng trông ngày có thể được tiếp xúc với tuyển thủ cấp bậc đại thần như thế này.
Trương Giai Lạc tuy đã giải nghệ nhưng sức ảnh hưởng vẫn lớn vô cùng, bởi vì chiến đội Bách Hoa hiện tại chưa xuất hiện bất kì ai có thể thay thế được vị trí của hắn. Mặc dù xuất hiện ngôi sao mới nổi tuổi trẻ tài cao là Đường Hạo, nhưng truyền thống của Bách Hoa trước giờ đều là lấy chuyên gia đạn dược Bách Hoa Liễu Loạn làm chủ lực. Hiện tại con át chủ bài đổi thành lưu manh, ai nấy đều chưa thể quen nổi. Tất cả đều nguyện cầu Trâu Viễn sớm ngày sử dụng thành thạo Bách Hoa Liễu Loạn, mau chóng trở thành trụ cột, nhưng biểu hiện của Trâu Viễn trong mùa giải này khiến mọi người khá thất vọng. Vị tuyển thủ bất đắc dĩ này thực sự không có nửa điểm khí chất của một tuyển thủ đứng đầu, hoặc có thể nói hắn không hề ý thức chút gì về việc này. Chiến đội Bách Hoa hiện tại hoàn toàn lấy Đường Hạo làm chủ, hơn nữa còn có tin đồn mùa giải tới Bách Hoa muốn mua nhân vật lưu manh Đường Tam Đả của chiến đội Hô Khiếu. Không lẽ từ nay, Bách Hoa thật sẽ trở thành một chiến đội với chủ lực là lưu manh hay sao?
Đây chính là khúc mắc hiện tại của fan Bách Hoa, trong đó tất nhiên cũng bao gồm rất nhiều cao thủ tinh anh chủ lực của công hội. Giờ gặp được cựu đội trưởng Trương Giai Lạc trong game, khiến bọn họ đột nhiên nhìn thấy một tia hi vọng. Bởi vì ít nhất bọn họ biết được, Trương Giai Lạc không hề từ bỏ Vinh Quang. Có lẽ hắn sẽ trở lại? Bọn họ không biết, nhưng hiện giờ bọn họ thật lòng muốn giúp cựu đội trưởng của mình tạo dựng hoàn cảnh chiến đấu như anh mong muốn, cho dù chỉ ở trong game. Còn mục đích cướp BOSS lần này, giờ đây đã bị những người hâm mộ Bách Hoa quên tiệt.
Người chơi Bách Hoa xông ra, không ai tấn công Trai Ngầu Cầu Bại, nhưng nháy mắt đã cắt đứt khả năng viện trợ giữa hắn và Mưu Đồ Bá Đạo bên kia.
“Bùm nó!!!” Người chơi Bách Hoa đột nhiên đồng thanh hò hét, tình huống lúc này giống như khi đang xem trận đấu chuyên nghiệp ngày xưa, cổ vũ khí thế cho đội trưởng của họ.
Động tác của Hoa Nhạt Mê Người hơi khựng lại, hiển nhiên cũng bị xúc động bởi hành động của đám người chơi Bách Hoa.
Nhưng chỉ một chút đó đã trở thành sơ hở trong mắt đối thủ. Trai Ngầu Cầu Bại lập tức mở Tinh Thần Kỵ Sĩ, đằng đằng sát khí xông qua.