Dáng người của Trại Ân so với quỷ lùn thông thường cũng không khác nhau mấy, nhưng mặt mũi lại dữ tợn hơn, càng giống như đang có âm mưu xảo quyệt gì đấy, chí ít nó không giống quỷ lùn thông thường là có một cái mũi xanh lè bắt mắt trông rất buồn cười. Bởi vì toàn bộ màu da củaTrại Ân Băng Sương đều là màu xanh thẳm, khi nó xoay mặt cũng chẳng cần mặt mày rạng rỡ thì đã trông rất giống một vật nuôi đáng yêu rồi.
Nhưng hầu hết người chơi ai cũng biết nó không đáng yêu chút nào cả. Trong tay phải của Trại Ân Băng Sương là một thanh băng đao, cao bằng với thân thể thấp bé của nó. Khi vung tay, nó mang đến trận trận gió lạnh, có thể công kích xa hơn cả tầm nhìn của người chơi. Bởi nó có một ít thủ đoạn công kích đặc thù, nên chắc chắn MT kéo thù hận đầu tiên luôn sẽ bị khống chế ở điểm này. Vì thế trong hướng dẫn chiếm đóng của Băng Sương Rừng Rậm, đội ngũ được khuyến nghị nên dẫn theo hai MT, để khi đối mặt với BOSS số một Tuần Tra Quỷ Lùn và Trại Ân Băng Sương thì có thể giảm kha khá áp lực.
Về phần Diệp Tu, hắn sao lại giống những người chơi bình thường dựa dẫm vào hướng dẫn được, hắn nhìn bốn người đang đứng trước mặt, vừa hô “Lên”, Quân Mạc Tiếu đã cầm chiến mâu xông lên. Đấy cũng là vì tố chất của từng đội viên trong đội quả thực rất cao, nếu như đổi thành nhóm Điền Thất, không những phải giải thích nhiều hơn, mà lúc thực chiến cũng cần phải trông chừng thật kỹ, so ra thì bọn Lam Hà đỡ lo hơn nhiều.
Bốn người Lam Hà cũng không nhiều lời, liền cùng nhau lên. Quân Mạc Tiếu xông vào đầu tiên, trước là khiến cho Trại Ân Băng Sương chú ý tới hắn. Con BOSS này tốc độ hành động so với loài quỷ lùn thông thường nhanh hơn gấp bội, hai cái chân ngắn ngủn của nó trông như hai bánh xe đang chuyển động, nháy mắt đã vọt tới trước mặt Quân Mạc Tiếu.
Kết quả một giây kế tiếp,Trại Ân Băng Sương đã bị hất lên trời.
Mạnh quá!
Bọn người Lam Hà lặng lẽ nhìn, lặng lẽ khen. Dù đó chỉ là một kích, nhưng so với tốc độ và sự khéo léo của Trại Ân Băng Sương, muốn ra một kích như thế cũng không hề dễ dàng chút nào. Với loại BOSS này, kéo được quái thôi đã là điểm khó khăn rồi, nếu là MT Đăng Hoa Dạ của bọn Lam Hà, trong chuyến đi Rừng Rậm Băng Sương thì công kích đến lần thứ ba mới chém trúng được, sau đấy đánh một chuỗi liên kích nhỏ để tạo điểm thù hận. Đấy đã được xem là một thành tích rất tốt. Đổi thành một đội ngũ bình thường, MT đánh muốn tàn luôn cũng không tạo ổn thù hận, ngược lại kết cuộc thường là thù hận bị chuyển sang cho mục sư trị liệu MT.
Quân Mạc Tiếu bên này đang hất Trại Ân Băng Sương lên trời, kèm theo đấy là vài kỹ năng truy đuổi, đánh ra một loạt liên kích trên không. Nhưng Trại Ân Băng Sương là một BOSS nổi tiếng, đối phó với nó chỉ cần chút thủ đoạn liên kích không ngừng trên không thì được ư? Chợt thấy giữa không trung, nó đột nhiên phát ra ánh xanh, bóng dáng nó lập tức biến mất. Bọn Lam Hà cũng không ngạc nhiên mấy, rằng Trại Ân Băng Sương thậm chí có cả kỹ năng dịch chuyển tức thời này.
Đang tìm vì trí mà nó di chuyển đến, bốn người lại nghe được “Phập”, âm thanh bị đâm trúng, lúc nhìn sang chỉ thấy chiến mâu của Quân Mạc Tiếu vẫn như cũ ở trên thân của Trại Ân Băng Sương mà đâm đâm đâm…
Lam Hà bốn người ngớ ra, quay qua nhìn chỗ cũ, nơi có một Quân Mạc Tiếu đứng nguyên vị trí.
Ảnh phân thân sao… Bốn người đương nhiên có thể nhìn ra, mấy kỹ năng như vầy nhìn nhiều rồi, không thể làm họ ngạc nhiên nữa, điều làm họ ngạc nhiên chính là Quân Mạc Tiếu ngay lần đầu đã có thể đuổi theo sự dịch chuyển tức thời của Trại Ân Băng Sương. Nghĩ đến điểm này, bọn Lam Hà đều có chút kinh hãi, họ biết trước khi Trại Ân Băng Sương dịch chuyển cũng có vài hành động, giống như khi một pháp sư thi triển pháp thuật, lúc đọc chú cũng phải giơ tay giơ chân chỉ chỗ này chỗ nọ, từ đó có thể đoán được vị trí phóng ra phép thuật. Thế nhưng đây dù sao cũng là loại pháp thuật tức thời, hành động cũng chỉ là một cái chớp mi ngắn ngủi, kết quả là Quân Mạc Tiếu vẫn như cũ có thể biết rõ ràng vị trí mà đối phương di chuyển đến, việc này không phải chỉ xảy ra trên lý thuyết thôi ư?
Dịch chuyển tức thời của Trại Ân Băng Sương đương nhiên cũng có thời gian đóng băng, dùng được một lần thì mất linh, bị Quân Mạc Tiếu quần cho một trận, mặt nào cũng rơi vào thế bị động. Phỏng chừng nó làm BOSS lâu như vậy cũng chưa từng bất lực thế này, muốn phóng đao, muốn ra phép, nhưng toàn bộ đều bị đối phương phá hủy trước một bước.
“Mọi người lên thôi.” Lam Hà phát hiện bốn người bọn họ lại giống như đang bắt đầu thưởng thức video đấu solo nữa, vội vã kêu gọi một tiếng rồi cùng nhau xông lên.
Chiến đấu cùng Trại Ân Băng Sương, vốn là một trận chiến mấp mé bờ vực thù hận. Một đội cao thủ chỉ mang theo một MT như đội Lam Hà, càng cần phải tinh tế phán đoán điểm thù hận giữa MT và Trại Ân Băng Sương, để tránh xảy ra OT. Nhưng bây giờ, có DPS mạnh đến nỗi Trại Ân Băng Sương không ra nổi chiêu nào như Quân MạcTiếu, bốn người chẳng còn lo lắng hay do dự nữa. Dù rằng thù hận chủ yếu của Trại Ân Băng Sương không dành cho họ, cả đám vẫn khó tránh khỏi đôi lần lỡ tay đánh hụt.Trại Ân Băng Sương di chuyển thực sự quá nhanh, hơn nữa còn chẳng phải loại BOSS ngu ngốc mà sau khi MT kéo thù hận xong sẽ đứng yên liều chết.
Dịch chuyển tức thời! Lại là dịch chuyển tức thời! Đám người Lam Hà mắng, dịch chuyển của Trại Ân Băng Sương sau khi hết đóng băng sẽ sử dụng ngay, nhưng ngày hôm nay nó gặp phải đối thủ rồi, Quân Mạc Tiếu lợi dụng ảnh phân thân thi triển ra dịch chuyển tức thời, không hề chậm hơn nó. Rốt cuộc chỉ còn bốn người Lam Hà buồn bực vỗ phím thay đổi hướng chạy. Mà vụ này đã xảy ra nhiều lần rồi
“Chú ý, sắp máu đỏ.”Lúc này Diệp Tu đột nhiên trầm giọng nói một câu.
“Ừ.” Bốn người lên tiếng trả lời, vấn đề quan trọng như máu đỏ, bọn họ đương nhiên đã sớm chú ý tới. Trại Ân Băng Sương ở trạng thái máu đỏ thì thi triển pháp thuật sẽ bước vào trạng thái Bá Thể, cho nên không thể bị cắt ngang bởi những công kích thông thường, hơn nữa tốc độ của nó cũng nhanh hơn, có thêm một câu chú trong nháy mắt tạo ra một lốc xoáy băng, đối với những người chơi đang vây giết nó có thể là một cú trí mạng.
“Mau lui lại!” Lam Hà chợt thấy ánh mắt của Trại Ân Băng Sương hiện lên hung quang, thanh băng đao lớn múa ra vài đường đao, lốc xoáy băng sắp nổi lên, cậu vội vã hô một tiếng liền dẫn đầu mọi người tránh xa Trại Ân Băng Sương. Ba người kia không phải nghề cận chiến, không khẩn trương như vậy, nhưng cũng tập trung tinh thần, lốc xoáy băng này không có mục tiêu thù hận cụ thể, vừa xuất hiện là di động bốn phía ngay.
Ai ngờ chợt nghe oanh một tiếng, lốc xoáy băng không xuất hiện, Trại Ân Băng Sương lại bị đánh ngã nằm úp mặt.
Quật Ngã, Quân Mạc Tiếu dùng chiêu Quật Ngã, kỹ năng này có thể phá tình trạng Bá Thể ở BOSS.
“Chạy cái gì, ông chưa học kỹ năng Liệt Ba Trảm sao?” Diệp Tu khó hiểu nói một câu.
Lam Hà biết lời này là nói mình, Liệt Ba Trảm là kỹ năng của quỷ kiếm sĩ, có thể phá Bá Thể. Vì là kĩ năng dưới cấp 20, thế nên kiếm khách như Lam Hà cũng có thể học, hơn nữa kiếm khách thường sẽ học 1 cấp của kĩ năng này, không mong gây thương tổn, chỉ chuyên dùng để phá tình trạng Bá Thể.
Kỹ năng phá Bá Thể đương nhiên có thể cắt ngang Bá Thể trong thời gian niệm phép, nhưng vấn đề đây là Trại Ân Băng Sương đó! Là Trại Ân Băng Sương mà khi MT kéo quái thì thường chuyển luôn thù hận sang trị liệu đó! Ai dám đem cả đội ra đánh cuộc là chính mình có thể đánh trúng rồi phá ngang kỹ năng Bá Thể chứ?
Lam Hà kỳ thực cũng không phải không chắc chắn như vậy, nhưng do có khả năng tại cậu sơ sẩy mà phá hủy toàn bộ cục diện, cho nên cậu chọn biện pháp an toàn nhất, kết quả lại bị phê bình. Lam Hà có chút xấu hổ, vì vậy vô liêm sỉ trả lời: “Ừ, chưa học.”
Tiếng chọc ghẹo vang lên, nhưng ba người kia cũng hiểu được tâm tư Lam Hà, không giễu cợt lâu lắm.
“Phải học nha, phá Bá Thể rất hữu dụng đó.”Diệp Tu nói.
“Tui biết…điểm kỹ năng giờ chưa đủ, nên tạm thời không học, quay về sẽ tăng một cấp.”Lam Hà mặt đỏ tới mang tai, bản thân đang bị dạy cho những kiến thức căn bản a…