Trận đấu bắt đầu với màn tải bản đồ, tải nhân vật.
Phế tích lơ lửng trên mây trông thật gần với sao trời, cả thế giới như chỉ còn lại một màu tối u u lấp lánh ánh lam. Các nhân vật spawn dưới bầu trời sao, trang bị trên người cũng được chiếu rọi óng ánh.
Hàn Yên Nhu nhấc chiến mâu, Một Tấc Tro siết chặt thái đao, cùng chờ lệnh của Quân Mạc Tiếu.
Diệp Tu chinh chiến bao năm từ game online đến đấu trường chuyên nghiệp, không có gì là chưa trải qua, nhưng khi cảnh tượng trước mắt hiện lên, hắn cũng không tránh khỏi mấy phần thổn thức.
Cầm tài khoản gà con level 1 xuất hiện tại máy chủ mới, sau một năm rưỡi, hắn rốt cuộc đã trở về. Hai nhân vật đứng bên cạnh là những người đã theo sau hắn từ tận lúc ấy đến nay, ngoài ra còn có Bánh Bao đang chờ đăng nhập bất cứ lúc nào. Và Tô Mộc Tranh, cô gái đã ở bên hắn, cùng hắn nếm trải thất bại của lần cuối cùng đặt chân nơi chiến trường này.
Hai năm rưỡi trước, họ vẫn còn ở Máy chủ X tham gia tranh đoạt kỷ lục phó bản với các công hội khai hoang.
Hai năm rưỡi sau, họ đối đầu trực tiếp với các chiến đội đỉnh cấp Vinh Quang, mục tiêu tranh đoạt đã biến thành chiếc cúp vô địch tối cao.
Họ làm được rồi!
Diệp Tu biết, ắt hẳn có rất nhiều người cho rằng điều này là kỳ tích. Làm lại từ đầu ở máy chủ mới, hai bàn tay trắng đi lên, đánh vào tới tổng chung kết, sao có thể không kỳ tích, sao có thể không khủng?
Nhưng đó gọi là thành công ư?
Chưa, chưa đâu.
Từ điển giải nghĩa, thành công là thu hoạch kết quả đúng như mong đợi, là đạt đến mục tiêu đã đặt ra. Kết quả họ mong muốn, mục tiêu họ đặt ra, chỉ có một: Quán quân!
Cho nên họ vẫn còn cách thành công một bước.
"Vào!"
Diệp Tu ra lệnh, Quân Mạc Tiếu là người đầu tiên cất bước chân ấy. Bốn người còn lại của Hưng Hân theo sát phía sau.
"Vào? Vào cái gì, Diệp Tu tính đánh phó bản hay giết boss?" Trên sóng trực tiếp, bình luận viên Phan Lâm châm biếm mệnh lệnh chỉ có một chữ của Diệp Tu.
"Haha, tướng Hưng Hân hầu hết là Diệp Tu tìm thấy trong game mà!" Lý Nghệ Bác nói. Hưng Hân gia nhập giới chuyên nghiệp một năm rồi, lại là một chú ngựa ô đi thẳng từ vòng khiêu chiến vào tổng chung kết, nhận vô số phỏng vấn nên lịch sử hình thành thế nào đã không còn là bí mật. Ngoài Tô Mộc Tranh và Phương Duệ chính thức chuyển nhượng, những đội viên còn lại tính luôn cựu đội trưởng Lam Vũ Ngụy Sâm đều do Diệp Tu phát hiện trong game, mời về cùng thành lập Hưng Hân.
Vì thế, họ nổi tiếng như một chiến đội bình dân từ những ngày đầu. Một chiến đội bình dân như thế, đã vượt qua biết bao nhiêu chiến trường, để rồi cuối cùng đứng trên sàn đấu cao nhất Vinh Quang.
Vào!
Mục tiêu của đêm nay không phải kỷ lục phó bản, càng không phải boss hoang dã, mà là chiến đội Luân Hồi và cúp vô địch.
Điểm spawn của Hưng Hân là phía Tây, năm người di chuyển theo đội hình về phía Đông. Bản đồ không có đường sá rõ ràng, Hưng Hân vẫn đi rất quả quyết. Nhắm đến tòa Kim tự tháp Aztek, họ tiếp cận nhưng không dừng lại, cũng không leo lên mà chuyển sang phía Bắc, vòng về mặt sau Kim tự tháp nơi có dòng sông lấp lánh ánh nước, yên tĩnh không một gợn sóng. Hưng Hân thò chân xuống thử độ sâu, quyết định không bơi qua, chỉ men theo Kim tự tháp đi tiếp hướng Đông.
Họ bắt đầu đề cao cảnh giác. Góc nhìn của năm người xoay năm hướng khác nhau, không để lỡ bất kỳ động tĩnh nào. Trên lý thuyết, dù hai đội có dùng tốc độ di chuyển nhanh nhất cũng khó thể va chạm ở vị trí này, nhưng rút kinh nghiệm vụ spawn ngẫu nhiên ở bản đồ bán kết, Hưng Hân và Luân Hồi đều suy xét kỹ lưỡng, đặt mình vào thế sẵn sàng từ sớm.
Năm tướng Hưng Hân nhanh chóng đi hết mặt sau. Tòa Kim tự tháp thứ hai và năm tướng Luân Hồi cùng lúc lọt vào tầm nhìn của họ.
Luân Hồi cũng bắt đầu game bằng việc tiếp cận tòa Kim tự tháp gần mình hơn, nhưng không đi quá xa như Hưng Hân mà bỏ thời gian nghiên cứu địa hình xung quanh. Cả đội trông như tách rời để trinh sát địa hình, thực tế lại luôn duy trì khả năng hợp thể bất cứ lúc nào.
Khi Hưng Hân nhìn thấy Luân Hồi, Luân Hồi cũng lập tức phát hiện Hưng Hân. Hai phe ngừng mọi hoạt động, duy trì khoảng cách quan sát nhau từ xa.
Khung cảnh có vẻ rất yên bình, nhưng kênh chat thì dậy sóng.
Trong những trận mà bản đồ mới toanh, phần giới thiệu đầu game quá ít để sắp xếp chiến thuật, việc chỉ huy và giao lưu giữa trận là rất quan trọng. Hai đội vừa gặp nhau, bên phía Luân Hồi đã trao đổi liên tục. Những dòng chat thảo luận nhảy ào ào, đạt thành nhất trí nhưng nhân vật vẫn bất động, cho đến khi khung chat đầy tràn và mệnh lệnh cuối cùng đưa ra: "Hành động!"
Năm người nhớ rõ những gì phải làm, nghe lệnh xong lập tức thao tác. Tay dài tay ngắn khác nhau, họ lại phối hợp rất ăn ý và liền mạch, tìm đến vị trí đẹp nhất dành cho mỗi người trên địa hình đã nghiên cứu suốt nãy giờ.
Bảng chat đoàn đội Hưng Hân lúc này mới nhảy lệnh.
"Rút." Diệp Tu nói.
Hưng Hân triệt quân.
Họ đã đến như một cơn gió, từ mặt sau Kim tự tháp chạy thẳng ra chẳng buồn nhòm ngó hay trinh sát gì. Gặp Luân Hồi, họ khựng lại để rồi bỏ chạy khi thấy phe địch triển khai đội hình đâu ra đấy, công thủ toàn diện.
Luân Hồi dàn quân cho đẹp, rốt cuộc không biết đánh ai.
"..."
Chu Trạch Khải hiếm khi nào chat, lần này chịu chat cũng chỉ mỗi dấu ba chấm. Hắn vốn kiệm lời, nhưng kiệm lời và cạn lời quả thật là hai việc khác nhau.
"Hưng Hân định làm gì đây?" Bình luận viên Phan Lâm đặt nghi vấn. Phía Luân Hồi vì giao lưu rõ ràng trên kênh chat nên ý đồ rất dễ hiểu, dù viết tắt cũng có thể đối chiếu với hành động đã thấy, trong khi Hưng Hân thì im thin thít, chỉ biết Diệp Tu nói "vào", cả đội xuất phát; Diệp Tu nói "rút", cả đội lùi về.
"Ừm, xem tiếp đi đã." Lý Nghệ Bác tiếp lời. Không rõ ý hắn là kêu khán giả xem tiếp rồi mới giải thích, hay khán giả tự xem tự vỡ ra luôn...
Thật ra, người cần hiểu Hưng Hân muốn làm gì nhất là Luân Hồi. Tuy vậy, Luân Hồi dường như chẳng để tâm lắm, tỏ ý cạn lời xong thì quay về tiếp tục công việc nghiên cứu địa hình của mình như chưa từng có cuộc gặp gỡ.
Chỉ là gặp gỡ, không có va chạm.
Khán giả bó tay, bình luận viên bó tay, hội tuyển thủ chuyên nghiệp bắt đầu thảo luận.
"Hưng Hân... chắc định thăm dò tâm lý Luân Hồi?" Dụ Văn Châu cất lời. Ý đồ của Hưng Hân là ý đồ của Diệp Tu, đừng nói đến Phan Lâm hay Lý Nghệ Bác, đẳng cấp bậc thầy chiến thuật như Dụ Văn Châu cũng không dám phán bừa.
"Luân Hồi có vẻ rất ổn." Tiêu Thời Khâm nhận xét. Tâm lý không phải là thứ nhìn qua liền biết, nhưng nếu Luân Hồi đã mặc kệ trò mèo của Hưng Hân, họ rõ ràng không đang kích động.
Kế tiếp sẽ thế nào?
Camera ghi hình và hình chiếu 3D cắt thành hai phần để khán giả thấy khu vực hoạt động của từng đội. Luân Hồi tiếp tục xem xét địa hình, Hưng Hân lùi về mặt sau Kim tự tháp và tăng tốc leo lên, nhưng đến được một nửa độ cao, Quân Mạc Tiếu bỗng ló đầu ra.
Luân Hồi đang chăm chú nhìn về hướng đó, vừa thấy Quân Mạc Tiếu lộ diện liền rục rịch chuẩn bị bố ráp.
"Đừng căng thẳng!" Diệp Tu bất ngờ chat lên kênh chung, "Nhìn một cái thôi mà."
Nói xong hắn ngồi phịch xuống con dốc hướng Đông của Kim tự tháp, thản nhiên tán gẫu, "Làm gì cứ làm tiếp đi."
"Cơ mà Tiểu Chu, cậu xem hướng 3 giờ sau lưng cậu có cái gò đất, làm chỗ cover bắn tỉa cũng ngon đấy chứ?" Và hắn bắt đầu chỉ vẽ Luân Hồi.