“Cậu cần acc kỹ sĩ làm gì?”
Vấn đề này, Ngụy Sâm hỏi bên QQ, Trần Quả ở cạnh cũng hỏi.
Diệp Tu chỉ cười, gõ chữ nói ra đáp án giống hệt nhau: “Làm MT ấy.”
“Vớ vẩn!”
Bên kia Ngụy Sâm gởi tin mắng kèm theo emo xem thường. Bên này Trần Quả cũng vừa mắng vừa cosplay lại emo xem thường.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Trần Quả tò mò truy hỏi.
“Lẻn vào công hội làm MT.” Diệp Tu nói.
“Ý của cậu là, cậu cũng đi nằm vùng?” Trần Quả hỏi.
“Gần như thế.” Diệp Tu vẫn trả lời mơ hồ, coi bộ không chỉ làm một nằm vùng đơn giản.
Trần Quả không hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều. Diệp Tu vẫn chơi Quân Mạc Tiếu trong game, hiện chỉ cách cấp 55 một khoảng ngắn, buổi chiều cùng ngày, cuối cùng hắn cũng vượt qua khoảng ngắn ấy, Quân Mạc Tiếu thành công lên cấp 55. Giai đoạn cấp 50–55 gian nan nhất coi như đã qua trong hữu kinh vô hiểm.
“Rốt cuộc cũng lên 55!” Ngay cả Trần Quả cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Ừ, cuối cùng cũng lên 55 rồi, về sau luyện cấp nhờ phó bản sẽ thoải mái hơn.” Diệp Tu cảm thán muôn vàn,còn Trần Quả nghe xong mà dở khóc dở cười. Nếu so với việc giết quái hoang dã cày cấp, lợi ích nhận được từ việc cày phó bản sẽ nhiều hơn, nhưng tuyệt không thoải mái bằng việc giết quái hoang dã. Phó bản khó nhường nào chứ? Nếu bất cẩn chết vài lần thì khó mà nói trước đó là lợi hay hại, nhưng ai bảo Diệp Tu lại khác người như thế. Hắn là cái đinh trong mắt các công hội có câu lạc bộ, nếu luyện cấp ở khu hoang dã sẽ phải chú ý mọi lúc mọi nơi, thấy bóng ai xa lạ phải rút ngay lập tức. Với hắn, phó bản quả thực thoải mái hơn hẳn khu hoang dã.
“Hôm qua cậu còn bảo đám Trảm Lâu Lan không sợ đối đầu với các công hội lớn, nhưng chính cậu cũng đâu ngại gây thù với nhiều công hội đâu, chị chưa từng thấy cậu có quan hệ tốt với nhà nào hết.” Trần Quả nói.
Diệp Tu chỉ đành cười khổ: “Bó tay rồi, tui không có nhiều thời gian như vậy, đành phải kiếm lời từ trong nguy hiểm, làm liều một trận thôi. Phiêu lưu cao thì mới được hồi báo nhiều, trừ trò này, làm sao có thể góp đủ một đội ngũ mạnh chỉ trong thời gian ngắn chứ? Vượt qua cuộc thi tuyển chỉ là khởi điểm của chúng ta, chúng ta còn phải gây sóng gió trong Liên minh nữa.”
“Ừ” Trần Quả nghe mà rạo rực, ai ngờ vừa thốt lên “Chị dẫn cậu đi phó bản”, thì nhìn thấy Diệp Tu nhanh chóng thoát khỏi game.
“Nếu đã cấp 55 rồi, vậy không cần gấp gáp tăng cấp chi nữa.” Diệp Tu cười. Thật ra, thứ quan trọng hơn cả chính là tài liệu về sách kỹ năng mà Ngụy Sâm đã nghiên cứu vất vả trong nhiều năm, có tài liệu ấy, việc build một acc cũng trở nên dễ dàng hơn, Diệp Tu thoáng chốc có dư thời gian để làm việc khác.
Sau khi logout Quân Mạc Tiếu, Diệp Tu lấy tấm thẻ acc kỵ sĩ, đăng nhập vào game, quay đầu hỏi Trần Quả: “Chị có tiền không?”
“Hử? Cần nhiêu?” Trần Quả rút ví ngay và luôn.
“Ý tui là tiền trong game kìa…..” Diệp Tu câm nín.
“À? Tiền trong game, Trục Yên Hà có hơn 10 ngàn kim tệ.” Trần Quả nói.
Trong Vinh Quang, người sở hữu chừng một hai trăm không tính là giàu, một hai ngàn chỉ mới là khởi bước, còn 10 ngàn kim tệ, đó được xem như ranh giới phân chia giàu nghèo trong Vinh Quang. Dù sao Trần Quả cũng từng là thành viên trong công hội lớn, đứng hàng thượng lưu trong đám người chơi, tài sản lưu động trên người là 10 ngàn tệ cũng xem như tầng lớp khá giả.
“Cho tui hết đi, tui muốn kiếm chút trang bị.” Diệp Tu đăng nhập acc kỵ sĩ. Hắn vàTrần Quả từng ngó sơ qua đám acc lần trước thắng được, cơ bản đều là tài khoản 0, dù có trang bị cũng là đồ lục từ nhiệm vụ. Hồi đánh cuộc cũng không có quy định tỉ mỉ gì với acc, lại nói lúc trước ông chủ Mã Kiên Nghị của tiệm net Hồng Thái không đưa acc cấp 70 thuộc khu thường đã coi như nể mặt lắm rồi. Acc cấp 70 khu thường không hề cùng đẳng cấp với acc ở Thần Chi Lĩnh Vực, tuy 24 acc đủ các nghề mà Mã Kiên Nghị đưa đều là tài khoản 0, nhưng ít ra tất cả đều thuộc Thần Chi Lĩnh Vực.
Kỵ sĩ này có 4160 điểm kỹ năng, bình thường vô cùng. Số trang bị trên người còn ít đến thảm thương, tất cả đều là đồ xanh chuối thiên nhiên do nhiệm vụ ban thưởng. Lột sạch sành sanh, thuộc tính nhân vật cũng không đầy đủ, hiển nhiên còn nhiệm vụ khen thưởng thuộc tính chưa hoàn thành, trừ chủ nhân cũ, những người khác phải tốn sức phân loại ra, thật ra Diệp Tu cũng không xoắn xuýt chuyện thiếu năm hay mười điểm thuộc tính. Có điều, ID của nhân vật kỵ sĩ này lại thể hiện khát khao chơi trội của tên chủ nhân cũ.
ID của kỵ sĩ này là Trai Ngầu Cầu Bại, không chút khiêm nhường gì.
Diệp Tu có thể bỏ qua thuộc tính không trọn vẹn của nhân vật, nhưng ID đầy bá đạo này lại làm hắn không quen nổi, rõ ràng Diệp Tu đã qua cái thời đặt mấy ID tự tin khoe cá tính vậy rồi. Thêm nữa, nhân vật như vậy không thích hợp làm nằm vùng, tên quá gợi đòn sẽ gặp khó khăn trong chuyện tăng tiến quan hệ kết nối bè bạn…..
“Lại lấy tiền nè…” Trần Quả nhìn Diệp Tu thao tác Trai Ngầu Cầu Bại, cũng âm thầm móc xỉa, sau đó mới đăng nhập Trục Yên Hà gọi Diệp Tu sang lấy tiền.
Trục Yên Hà có tổng cộng 13251 kim tệ. Cô đưa cho Trai Ngầu Cầu Bại hẳn 13000 kim tệ, bản thân chỉ chừa lại số lẻ.
Diệp Tu vừa thầm tính toán vừa đi đến khu bán đấu giá, một lúc sau thì quần áo chỉnh tề đi ra. Trần Quả vội vàng lại gần, định bụng nhìn xem đại thần chuẩn bị trang bị cho một tên MT thế nào. Nào ngờ vừa nhìn đã được mở rộng tầm mắt.
“Cậu mở cho chị nhìn coi.” Giọng Trần Quả đầy khó tin.
Diệp Tu mở giao diện trang bị của Trai Ngầu Cầu Bại, vừa kích vào từng trang bị cho Trần Quả xem vừa nói: “Tiền còn dư 8000, trả lại cho bà chị.”
“Cậu… cậu tiết kiệm làm gì? Mau kiếm trang bị tốt hơn đi.” Trần Quả thúc giục. Trang bị Diệp Tu đổi về rặt một hàng xanh lam. Nhưng trong đám lão luyện của Thần Chi Lĩnh Vực, ai không có trang bị cam hoặc hai ba kiện trang bị tím chứ. Nhất là nghề nghiệp như MT, nếu thuộc một đoàn đội cố định thì tuyệt đối sẽ là nhân vật được ưu tiên nhất, ít ra cũng phải có một món vũ khí và một tấm khiên tím. Thế mà Diệp Tu lại cho Trai Ngầu Cầu Bại cầm một thanh vũ khí và khiên chữ lam.
Tuy trách nhiệm của MT vô cùng quan trọng, nhưng ngoài những món hiếm có hoặc xịn nhất, trang bị của MT cũng không đắt lắm. Bởi vì việc chơi MT rất vất vả, độ khó lại cao, người ta thường sẽ thấy chán hoặc lười chơi, số người vì vậy mới trở nên ít hơn. Người chơi ít, nhu cầu trang bị sẽ thấp, nhu cầu mà thấp thì giá cũng thấp theo. 13000 kim tệ dư sức mua một món vũ khí xa xỉ damage cao, song một bộ trang bị chữ lam kèm theo một vũ khí và khiên tím vẫn vừa đủ dùng.
“Thế là được rồi.” Diệp Tu chỉ cười và xin giao dịch với Trục Yên Hà.
“Cậu cứ giữ tiền dư, trả chị làm gì?” Trần Quả xua tay từ chối.
Diệp Tu cũng không chú ý mấy ngàn kim tệ lắm, Trần Quả không cần thì hắn giữ lại thôi, sau đó hắn lên QQ liên hệ với Trảm Lâu Lan.
“Mấy chiêu trò gần đây làm tốt lắm.” Diệp Tu chào hỏi.
“Ha ha, có cơ hội thì làm thôi.” Trảm Lâu Lan cũng hài lòng với lần ra tay này.
“Nhìn ông hổ báo như vậy, bộ chuẩn bị đủ rồi hả?” Diệp Tu hỏi.
“Tàm tạm.” Trảm Lâu Lan nói.
“Tìm ông định hỏi chút tình báo ấy mà.” Diệp Tu nói.
“Hử?” Trảm Lâu Lan hỏi.
“Ông có biết công hội nào là công hội con của Mưu Đồ Bá Đạo không?” Diệp Tu hỏi.
“Ồ, đại thần như ông mà không biết ư?” Trảm Lâu Lan nghi hoặc.
“Vì là đại thần nên mới không biết đó.” Diệp Tu nói.
“À à…….” Trảm Lâu Lan chợt sáng tỏ. Trình độ của người ta quá cao, cho nên không rõ gì về việc tổ chức công hội cấp thấp.
“Để tui xem đã.” Hiển nhiên Trảm Lâu Lan đã chuẩn bị từ lâu, chuyện công hội trong game đến chiến đội chuyên nghiệp đều được gã tỉ mỉ lên kế hoạch. Với đối thủ, gã cũng điều tra một mạch từ công hội trong game cho đến chiến đội chuyên nghiệp.
“Mỗi công hội lớn đều có nhiều chi nhánh nhỏ, vài chi nhánh lộ liễu, vài chi nhánh lại ngấm ngầm hoạt động,ông muốn của Mưu Đồ Bá Đạo à? Tui gửi bảng liệt kê cho ông.” Trảm Lâu Lan hào phóng không hề che giấu những gì họ nắm giữ được. Tuy Diệp Tu không cho họ lợi ích thực chất gì, nhưng lại chỉ đạo tinh thần không ít. Nhất là giúp họ nhìn rõ vị trí của bản thân, chỉ mỗi điểm này cũng đã tăng tỉ lệ sống còn của họ trong giới chuyên nghiệp. Nếu không nhìn nhận sự thật sẽ chỉ là ếch ngồi đáy giếng, vào giải đấu chuyên nghiệp rồi chỉ có nước bị người ta đánh về chầu ông bà mà thôi.
“OK!”
Diệp Tu nhanh chóng nhận được file từ Trảm Lâu Lan, ngoài công hội mẹ Mưu Đồ Bá Đạo, công hội Mưu Đồ Bá Đạo còn gồm vô số công hội khác, trong tư liệu mà Trảm Lâu Lan cung cấp thì có tổng cộng 27 nhà. 15 nhà trong đó ai cũng biết, 7 nhà còn lại người khác không biết, bên Trảm Lâu Lan lại điều tra rõ. Ngoài ra, 5 nhà trong tư liệu được đánh dấu chấm hỏi, ý là vẫn chưa mò ra sự thật.
Diệp Tu lướt sơ qua, quả thật không không khác những gì hắn dự đoán. Tuy hắn không rõ hoàn cảnh của Mưu Đồ Bá Đạo, nhưng thân là cựu đội trưởng của chiến đội Gia Thế, dù hắn không rõ chuyện nội bộ của Gia Vương Triều thì đôi khi vẫn nghe loáng thoáng được. Công hội Gia Vương Triều trừ bỏ công hội mẹ, còn 30 công hội con khác. Mưu Đồ Bá Đạo cũng nhiều chi nhánh như Gia Vương Triều, hẳn không kém bao nhiêu. Trảm Lâu Lan ghi 27 nhà, nhưng ngay chính gã cũng bảo không đủ.
Mà những công hội này giấu diếm công hội con, không phải vì che giấu thực lực, thực lực của mỗi nhà thể hiện ngay công hội mẹ rồi. Trong số những công hội che giấu ấy, thành viên chưa chắc là những người ủng hộ chiến đội Bá Đồ. Nhưng đám quản lý cấp trên của công hội nhất định được Mưu Đồ Bá Đạo âm thầm giúp đỡ hoặc trực tiếp quản lý, nhằm mục đích mở rộng nguồn tài nguyên và nắm giữ tình báo.
Giữ bí mật chỉ vì không muốn đối thủ cạnh tranh quấy rối nội bộ.
Còn những công hội con mà ai ai cũng biết thì chủ yếu gồm fan của Bá Đồ, tương tự như công hội mẹ. Kẻ không phải fan cũng phải cố diễn sâu mới có thể trà trộn vào hưởng ké phúc lợi.