Mục lục
Toàn Chức Cao Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tùm | Beta: Kha

“Tui biết ngay không dễ xơi vậy đâu mà.” Diệp Tu nhận được tin nhắn của Trảm Lâu Lan thì thở dài. So với Việt Vân, thực lực của Lâm Hải mạnh hơn, cả trong game lẫn chiến đội trong liên minh ngoài đời. Triệu Dương của chiến đội Lâm Hải còn là tuyển thủ đẳng cấp ngôi sao, nhân vật Hải Vô Lượng là nhân vật khí công sư siêu mạnh.

Có điều mạnh thì mạnh nhưng cũng có giới hạn, công hội mạnh thật sự đều đang bị cuốn vào cuộc thị phi phát sinh từ vòng tứ kết. Lúc này mà còn có thời gian tới tranh đoạt BOSS hoang dã thì đều là mấy công hội xoàng trong cả liên minh và game online.

“Họ đang ở đâu?” Diệp Tu hỏi Trảm Lâu Lan.

“Giữa đường, dự là hai đoàn.” Trảm Lâu Lan trả lời.

Công hội Lâm Hải cũng chưa biết cướp BOSS hoang dã thế nào, nên khi phát hiện cơ hội thì khá thận trọng tập hợp mọi người trước đã, đó cũng có thể là lý do vì sao lại chậm hơn hẳn Việt Vân và Nghĩa Trảm Thiên Hạ.

“Hai đoàn thì được, tập trung giết nhanh diệt gọn ở đây, ông tiếp tục đánh BOSS, người của Lâm Hải thì để tui dẫn người đi chặn.” Diệp Tu bố trí.

Kỳ thật Trảm Lâu Lan cũng đánh BOSS quái đâu, nhóm năm người của gã đang xông xáo đi choảng nhau với Việt Vân cùng nhóm Diệp Tu kia kìa. Nhóm đối phó với BOSS Ám Dạ Lưu Quang cũng là đội nhỏ được tách ra từ đoàn Trảm Lâu Lan, có người thấy tình hình tạm ổn cũng kéo nhau chạy sang PK.

Chiến thuật chặt chẽ kết hợp sức chiến đấu hung hãn, công hội Việt Vân bị đánh te tua, tuy Nghĩa Trảm Thiên Hạ cũng không tránh khỏi thương vong quân số nhưng ít ra cũng không đến mức một mất một còn. Chiến thuật hợp lý đã giảm khả năng tổn thất xuống mức thấp nhất.

Việt Vân thấy thắng bại đã phân, cố đấm ăn xôi cũng vô vọng, hội trưởng thở dài, dẫn mọi người rút lui. Bình thường thì đến đây là xong, nhưng Trảm Lâu Lan lo lắng Việt Vân chạy ra thấy Lâm Hải xông vào lại mượn gió bẻ măng, thế là Nghĩa Trảm Thiên Hạ quyết đuổi cùng giết tận, truy đuổi giết được mạng nào hay mạng nấy.

Hôm nay, Việt Vân coi như thất bại thảm hại, bị Nghĩa Trảm Thiên Hạ đuổi từ trong Cung Điện Bóng Đêm ra ngoài, ngay cả hội trưởng cũng hy sinh lúc nào không hay.

Không có lão đại, Việt Vân như rắn mất đầu. Diệp Tu vội vàng gọi mọi người dừng tay, tận dụng thời gian nghỉ ngơi và hồi sức, trong phạm vi tầm nhìn đã có thể trông thấy công hội Lâm Hải đang tốc hành tới.

Vì vừa đại thắng Việt Vân, Nghĩa Trảm Thiên Hạ sôi sục ý chí chiến đấu. Trảm Lâu Lan vốn chả ngó ngàng đến BOSS, chạy theo Diệp Tu giết giặc, giờ nhân lúc nghỉ ngơi thì bắt đầu ba hoa chích chòe, chỉ Lâm Hải đang chạy lại và chém gió rằng có thể đập họ trong một nốt nhạc.

“Đừng nghe tên này chém gió nữa, mau di chuyển đê.” kết quả Diệp Tu đến phá game, một đống người ì xèo rồi giải tán.

“Làm gì vậy?” Trảm Lâu Lan ngẩn ra.

“Mai phục chứ sao nữa.” Diệp Tu đáp

“Mai phục?”

“Chả lẽ đánh trực diện? Không biết lợi dụng tình báo à.” Diệp Tu nói.

“Nhưng chúng cũng thấy ta rồi thì phải?” Trảm Lâu Lan nói.

“Vậy thì chúng không nên vào, bởi có mỗi một cửa thôi.” Diệp Tu nói. Bên trong Cung Điện Bóng Đêm rất rộng, nhưng chỉ có một cửa vào. Diệp Tu lại phân từng đội từng tổ trong đoàn mai phục ở cửa vào, cơ bản là không có ý định đối đầu trực diện với Lâm Hải, mai phục sẵn đấy đã rồi tính tiếp.

“Thì ra thế, vậy mọi người mau đi mai phục đi.” Trảm Lâu Lan cũng vội vàng chỉ huy đoàn đội của mình.

“Tui bảo này.” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu chạy lên ngăn cản Trảm Lâu Lan chuẩn bị chạy ra, “Ông cũng chạy ra thì tý nữa BOSS chết ai nhặt?”

“Fặc!” Trảm Lâu Lan cũng giật mình nhớ ra.

Bình thường nhặt đồ BOSS hoang dã không để hình thức tự do, đều là phân phối đoàn đội, phải có đội trưởng hoặc người được đội trưởng chỉ định mới có tư cách nhặt đồ. Đội trưởng thì Trảm Lâu Lan chưa chỉ định, nên phải do đích thân gã nhặt, nhưng vì chạy quá xa, theo như quy tắc về phạm vi thì chế độ nhặt sẽ tự động chuyển thành tự do, đương nhiên không thể được.

Trảm Lâu Lan nhớ ra thì lao như tên bắn trở về. Nhưng đám Tiền Phương Cách Hải thì vẫn ở lại chuẩn bị tham gia trận chiến máu lửa sắp tới.

À mà khoan, trận vừa rồi thì máu lửa thật. Nhưng trận này… lại sặc mùi đáng khinh.

Tuy có hơi xoắn quẩy một chút, nhưng cuối cùng mọi người vẫn nấp khẩn. Người của công hội Lâm Hải ngày càng áp sát, ban nãy họ đã thấy cửa vào Cung Điện Bóng Đêm đông nghịt người, nhưng giải tán rất nhanh. Biết được có BOSS mới sinh ra, công hội Lâm Hải thừa biết bên trong cung điện xảy ra chuyện gì. Hai công hội lớn choảng nhau, đây chính là cơ hội ngư ông đắc lợi trời cho còn gì.

Đách cần biết nhà nào thắng nhà nào thua, chỉ cần kẻ tám lạng người nửa cân chém nhau rệu rã, nhà mình mạnh mẽ xông lên còn sợ không vợt được cả mẻ?

Tốc độ của Lâm Hải rất nhanh, chả mấy chốc đã đến giữa sườn núi để vào cung điện. Hai trăm người không nhốn nháo ùa vào, đội ngũ vẫn duy trì vị trí nhất định. Công hội Lâm Hải khá cẩn thận, đề phòng bị lọt vào công kích bất cứ lúc nào.

Nhưng họ đoán sai ở kết quả trận chiến giữa Việt Vân và Nghĩa Trảm Thiên Hạ, không ai ngờ rằng Nghĩa Trảm Thiên Hạ lại có thể đánh bại hoàn toàn Việt Vân như vậy. Tuy có tổn thương, nhưng Nghĩa Trảm Thiên Hạ lại có ý chí chiến đấu cao đến đỉnh điểm.

Lâm Hải còn đang tính toán xem nên hành đám tàn binh sau trận chiến thế nào, kết quả là vừa vào cửa Cung Điện Bóng Đêm đã đột nhiên bị tiếng động lớn ập tới. Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, một đống kỹ năng ầm ầm giáng xuống.

“Có mai phục.” Hội trưởng công hội Lâm Hội hô lên, song không quá căng thẳng. Bởi mai phục trong game cũng chỉ hơn nhau lúc đầu, dù sao đồng cấp cũng không thể one hit chết luôn, không như ngoài đợi thực, bị mai phục là xác cmn định. Trong game thì chỉ mất phần máu, trừ khi tập trung hỏa lực may ra mới giết được người, nhưng Lâm Hải nghĩ đối phương chỉ là một đám tàn binh, nên cũng không hoảng sợ.

Hắn bình tĩnh bảo mọi người đừng sợ, sau đó từ từ quan sát cục diện, nhanh chóng tìm ra điểm bất đồng.

Công kích này… hình như quá mạnh thì phải?

Hội trưởng Lâm Hải phát hiện ra điều này khi ngồi xuống hồi máu. Thế đánh của đối phương quá mạnh, không giống một đám người rệu rã sau trận đại chiến. Công kích lại từ nhiều hướng, nhất thời hắn cũng hoa mắt chóng mặt chẳng biết nên phản kích hướng nào.

“Đột 1…”

“Đội 4…”

“Đội 6…”

Diệp Tu không ngừng chỉ huy, đánh du kích phải kiên nhẫn, không vì chút lợi nhỏ mà xông ra để lộ bản thân. Nhưng đám diễn viên không chuyên Tiền Phương Cách Hải thì lập tức vọt ra quyết khô máu với đám người Lâm Hải.

Điều này đã tạo cơ hội Lâm Hải bị phục kích còn đang mù mịt bỗng tìm thấy đường cách mạng, ùn ùn xông lên.

Bàn về nhân số thì công hội Lâm Hải ăn đứt, nhưng Nghĩa Trảm Thiên Hạ lại thắng ở ý chí tràn trề, ai cũng phát huy hơn hẳn bình thường, bộc phát sức chiến đấu như siêu xayza. Lại có thêm chiến thuật của Diệp Tu, lực chiến của đội tinh anh chỉ thiếu mình Trảm Lâu Lan. Công hội Lâm Hải đang tự tin khoe dáng, nhưng ngay sau đó đã cảm thấy có gì đó sai sai, người nhà mình ngã hơi nhanh thì phải?

Ưu thế đâu? Ưu thế của tụi mình đâu rồi?

Hội trưởng công hội Lâm Hải cũng luống cuống. Cục diện hoàn toàn khác tưởng tượng lúc đầu của hắn. Ban đầu hắn nghĩ có thể dễ dàng đè bẹp đối thủ, thế lực ngang nhau cũng có thể miễn cưỡng vượt qua, nhưng đánh nãy giờ lại giống như chính bọn hắn mới bị đàn áp vậy?

“Đội ba, di chuyển về hướng 4 giờ.”

“Đội chín, gài bẫy hướng 8 giờ.”

“Đội 6, tấn công che chắn theo địa hình…”

“Đội 1, đừng để chúng đánh xuyên qua, đội 2 liên hợp đội 1.”

Các nhóm nhỏ dưới sự chỉ huy của Diệp Tu dần dần chiếm ưu thế, sức tấn công mạnh hơn, lại chỉnh tề ngay ngắn. Lần lượt phá tan sự bình tĩnh và ung dung của Lâm Hải, hội trưởng Lâm Hải cũng bắt đầu chỉ huy “cầm cự” bằng niềm tin. Nếu đổi lại là người của Việt Vân thì họ chẳng còn xa lạ gì với trận này, nếu cho họ một cơ hội làm lại thì chắc chắn sẽ lập tức rút quân.

Nhưng Lâm Hải chưa có vết xe đổ, còn cảm thấy mình chưa thua. Hội trưởng công hội Lâm Hải còn đang cố gắng tìm cách phá vòng vây. Càng tìm càng phát hiện quân số nhà mình ngày một giảm, trong màn hình chỉ còn nhân vật của Nghĩa Trảm Thiên Hạ tung hoành ngang dọc. Nhân vật gán tên công hội Lâm Hải trên đầu không ngã cũng quỳ, hoặc là đang giãy giụa.

Rốt cuộc hội trưởng công hội Lâm Hải cũng biết nhà mình thua đứt đuôi, lần tranh cướp BOSS này, còn chưa được thấy mặt BOSS đã thất bại thảm hại.

Nhưng không cam lòng cũng làm gì được? Có mong muốn cháy bỏng mấy cũng không thể làm nhân vật sống lại max trạng thái tại đây, rút lui là quyết định chính xác nhất trong thời điểm này.

Công hội Lâm Hải rút lui thuận lợi hơn. Trảm Lâu Lan không thu được tin tức có đối thủ mới nên cũng không sợ Lâm Hải còn giở được trò trống gì, thấy đối phương rút lui, Diệp Tu chỉ huy qua quýt rồi thả họ đi. Sau đó gửi tin cho Trảm Lâu Lan, Trảm Lâu Lan chưa đáp lại. Nhóm ở cửa vội vàng chạy về chỗ BOSS trong cung điện, ai ngờ sắp tới nơi thì tin Nghĩa Trảm Thiên Hạ giết được BOSS Ám Dạ Lưu Quang đã được lên tivi.

Đoàn đội reo hò sung sướng, cả nhóm giết tới giết lui không phải chính vì giờ khắc này sao?

Không thấy có tình huống ngoài ý muốn nào, Diệp Tu cũng yên tâm, tiếp theo chỉ chờ xem BOSS rớt ra đồ gì.

Lúc này tin nhắn nhấp nháy, Diệp Tu thấy tên Trảm Lâu Lan thì cho rằng gã định báo cáo thu hoạch, ai ngờ vừa mở ra đã thấy một chữ đập vào mặt: ĐÙ!

“Sao thế?” Diệp Tu sốt ruột. Đồ rớt từ BOSS hoang dã cấp 70 có bao giờ không vừa ý đâu. Dù mình không cần thì cũng thiếu gì cách đem đổi lấy đồ cần.

“Bị cướp rồi.” Trảm Lâu Lan nhắn tin đáp.

“Cần lời giải thích?”

“Hại Người Không Mệt không phải là bạn ông à?” Trảm Lâu Lan hỏi ngược lại.

“Tên kia…” Diệp Tu ngẩn ra, không hỏi cặn kẽ đã đoán được sơ sơ, vội lập tức la lên, ” Bánh Bao mau đi canh cửa.”

“Hở?” Bánh Bao ngẩng đầu lên, tuy không hiểu song vẫn ngoan ngoãn tháo tai nghe, đứng dậy chạy ra cửa phòng huấn luyện.

Ba người trong phòng đều ngẩn người, Diệp Tu tức thì phản ứng, hộc máu, “Anh bảo em đi canh cửa trong game.”

Đường Nhu cười văng miểng, Ngụy Sâm thì nghiêm túc bảo: “Chắc chắn đây sẽ là một yếu điểm của chúng ta sau này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK