Hoạt động ba ngày của Ngôi Sao Cuối Tuần có bán vé từng ngày và vé trọn gói, vé Trần Quả kiếm được là 3 tấm vé trọn gói. Nhưng chỉ cần dựa vào giá bán của vé từng ngày thì biết được, vé vào cửa ba ngày càng lúc càng đắt, nhất là vào ngày thứ ba.
Ngày thứ ba chỉ có một hoạt động, đó chính là màn thi đấu Ngôi Sao Tụ Hội. 24 tuyển thủ nổi tiếng nhất do đám fan Vinh Quang bầu chọn sẽ chia thành hai đội, tổ chức đấu cá nhân, đấu võ đài tổ đội và đấu đoàn đội như trong một giải đấu chuyên nghiệp.
Ngoại trừ ngày hôm đấy, mọi người sẽ không có cơ hội xem được một trận đấu đầy siêu sao giống vậy. Dù nó còn mang đậm tính “diễn”, tỷ lệ giá trị và rating khán giả xem truyền hình của trận đấu Ngôi Sao Tụ Hội vẫn tương đương với một trận chung kết quan trọng.
Vậy nên không được xem trực tiếp trận đấu Ngôi Sao Tụ Hội, Trần Quả xoắn xuýt vô cùng. Diệp Tu và Đường Nhu thì không quan tâm mấy, Đường Nhu còn chưa thoát game, Diệp Tu vẫn đang ngồi cạnh hướng dẫn cô nàng như trước. Chỉ khi cả hai nghe thấy Trần Quả nói gì mới quay đầu lại, giả vờ phối hợp xoắn xuýt.
“Thật ra trong nhà đều biết cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp đúng không?” Trần Quả đột nhiên hỏi Diệp Tu.
“Ừ.” Lần này Diệp Tu không hề ngoảnh đầu lại.
“Thế sao giờ cậu còn không dám lộ diện?” Trần Quả tìm được cơ hội, tinh thần bà tám lại dâng cao.
“Trước kia thì không muốn bị họ tìm thấy, còn sau này... lại không muốn họ chịu không nổi. Trong mắt họ, tôi có thế nào cũng chỉ là một sản phẩm thất bại.” Diệp Tu nói.
Trần Quả không dám nói gì. Cô chợt nhận ra mình không nên thăm dò quá sâu vào nguồn gốc của Diệp Tu, bởi đó đều là những nỗi đau khắc sâu trong lòng hắn. Có lẽ ngày thường hắn luôn cố tránh nhớ lại mọi chuyện, còn mình thì cứ nhắc mãi những chuyện ấy, thật sự rất xấu hổ.
Cảm giác tội lỗi vừa dâng trào, Trần Quả lập tức hùng dũng đập TV, nói: “Thế đêm nay chúng ta không đi, xem tivi là được rồi.”
“Thật ra mình tui không đi là được, hai người cứ đi đi.” Diệp Tu nói.
“Ừ, nói cũng phải! Đến lúc được phỏng vấn, chị còn có thể quảng cáo cho tiệm net nữa.” Trần Quả vuốt cằm suy nghĩ.
Đường Nhu lại quay đầu nói: “Chỉ sợ khách tới không lên mạng mà chỉ để vây xem thôi.”
“Ờ há…” Trần Quả tiếc nuối thở dài: “Quên mất chuyện này.”
“Đi đi, hai người đi đi!” Diệp Tu đứng dậy, bày ra dáng vẻ đuổi khách phía sau Đường Nhu.
“Anh định làm gì?” Đường Nhu quay đầu nhìn hắn.
“Em sắp đi coi trận đấu rồi đúng không, anh tới chơi máy!” Diệp Tu nói.
“Không lẽ đây mới là nguyên nhân thật sự mà cậu không muốn đi! Thật ra cậu muốn ở đây chơi game chứ gì!” Trần Quả nói.
“Sao thế được chứ, chẳng phải tui đã kể hết nỗi khổ cho hai người nghe rồi sao?” Diệp Tu bảo. Chẳng qua giọng điệu quá tùy tiện, không giống như đang khổ sở gì. Thế nhưng thực tế lại hết sức thuyết phục, làm người ta không thể không tin hắn thật sự có nỗi khổ. Trần Quả do dự một hồi, rốt cuộc không nói gì cả, nhìn sang Đường Nhu.
Đường Nhu đương nhiên biết Trần Quả muốn đi bất kể giá nào, ba tấm vé kia kiếm được không dễ, lại phải bỏ màn cao trào nhất, là fan ai cũng sẽ tiếc nuối cả. Vì thế, cô lập tức đứng dậy nhường vị trí cho Diệp Tu: “Chúng ta đi thôi.”
“Đi thôi đi thôi!” Diệp Tu khoát tay, nhanh chóng thoát Hàn Yên Nhu của Đường Nhu, đổi sang đăng nhập Quân Mạc Tiếu của mình.
“Cậu không xem Ngôi Sao Tụ Hội à?” Trần Quả hỏi.
“Xem chớ, chẳng phải còn sớm sao, đến lúc đó thì vừa chơi vừa xem.” Diệp Tu nói.
Vậy nên hai cô nàng đi mất, để lại mình Diệp Tu trong phòng.
Trận đấu Ngôi Sao Tụ Hội không hổ là một sự kiện trọng đại có thể so với trận chung kết, nó ảnh hưởng trực tiếp tới tỷ lệ người online trong game. Các khu luyện cấp vẫn khá náo nhiệt vào buổi chiều, càng tiến vào giờ cao điểm buổi tối thì càng ít dần. Vừa chơi vừa xem? Một lòng mà làm hai chuyện cũng không dễ dàng cho cam. Trò chơi có thao tác rườm rà như Vinh Quang, lúc đấu thực chiến sẽ không có thời gian dư dả liếc mắt sang chỗ khác.
Diệp Tu đành tranh thủ thời gian chơi game, sắp thấy gần đến giờ, hắn bèn thoát game, sang mở TV lên.
Bên phát sóng cũng đã bắt đầu sự kiện của ngày cuối cùng trước. 24 tuyển thủ của Ngôi Sao Tụ Hội còn chưa chính thức vào trận, phóng viên của bên phát sóng đã đi tìm bóng dáng của 24 người để phỏng vấn.
Kẻ đầu tiên bị phóng viên tìm thấy là người có mặt sớm nhất trên hàng ghế tuyển thủ chuyên nghiệp, đội phó Trương Tân Kiệt của chiến đội Bá Đồ đang ngồi thẳng tắp.
“Chào đội phó Trương.” Phóng viên vội tiến lên.
“Chào.” Trương Tân Kiệt gật đầu.
“Dù chỉ là một trận đấu Ngôi Sao Tụ Hội, anh vẫn giữ thói quen vào trận trước nửa tiếng của mình!” Phóng viên bắt đầu dẫn dắt.
“Ừ.” Trương Tân Kiệt lại gật đầu.
“Khán giả hiện đang rất tò mò tổ đội sẽ được phân chia thế nào trong năm nay, anh có thể tiết lộ chút xíu cho mọi người không?” Phóng viên hỏi.
Trương Tân Kiệt nhìn phóng viên với ánh mắt lạ kỳ: “Không được tiết lộ trước, đây là yêu cầu của bên phát sóng mấy anh mà nhỉ?”
“Há há, giờ chỉ còn nửa tiếng là bắt đầu, nói một chút cũng không sao đâu!” Phóng viên bảo.
Trương Tân Kiệt chỉ lắc đầu: “Không thể trả lời.”
Tình cảnh hơi khựng lại, phóng viên đành phải đổi câu hỏi: “Với nghề nghiệp của đội phó Trương, chắc anh sẽ tham gia trận đấu đoàn đội nhỉ? Là một trong những bậc thầy chiến thuật, không biết anh có cẩn thận chuẩn bị chiến thuật nào trước hay không?”
“Đến đó thì anh sẽ biết.” Trương Tân Kiệt lễ độ đáp lời, vẫn không hó hé gì.
“Cám ơn đội phó Trương......” Phóng viên bó tay, đành kết thúc cuộc phỏng vấn chả có thu hoạch gì lần này.
Rồi ánh mắt gã lại đảo quanh, chợt nhìn thấy một người đang ngồi trên hàng ghế của chiến đội Gia Thế – Tô Mộc Tranh, cũng là một trong 24 tuyển thủ ngôi sao.
Quan hệ của Tô Mộc Tranh và Diệp Thu không phải chuyện bí mật trong Vinh Quang, giờ chắc chắn cũng là một nhân vật có đề tài hay ho. Phóng viên nhìn thấy sao có thể bỏ qua được, lập tức dắt theo nhân viên quay phim lao đến.
“Mộc Tranh, gửi lời chào đến khán giả đi nào!” Phóng viên hô to.
“Hi!” Tô Mộc Tranh vẫy tay với máy quay: “Có đang xem TV không?”
Diệp Tu câm nín trước TV, màn chào hỏi này có hơi cá nhân thì phải?
Phóng viên quả nhiên cũng nhạy cảm phát hiện ra, lập tức cười nói: “Màn chào hỏi vừa rồi có hơi đặc biệt, có phải ẩn chứa hàm ý đặc biệt gì không?”
Tô Mộc Tranh cười: “Anh biết mà.”
“Đang chào hỏi với Diệp Thu đúng không?” Phóng viên quả nhiên biết.
“Đúng vậy!” Tô Mộc Tranh thẳng thắng thừa nhận.
“Nói thế thì...... Hôm nay Diệp Thu sẽ không có mặt ở đây sao?” Phóng viên lập tức nhận ra vấn đề.
“Em cũng không biết nữa!” Tô Mộc Tranh đáp.
“Em vừa chào hỏi anh ấy trước TV mà!” Phóng viên nói.
“Giống nhau thôi! Nếu anh ấy ở trước TV sẽ thấy được, nếu anh ấy có mặt ở đây… cũng sẽ nhìn thấy qua màn hình lớn.” Tô Mộc Tranh chỉ màn hình lớn được treo trên cao của nhà thi đấu, bên trong đương nhiên đang chiếu trực tiếp theo từng bước của phóng viên.
“Ra là thế, cám ơn Mộc Tranh.” Lại một đoạn phỏng vấn chấm dứt, hình ảnh phỏng vấn tạm thời bị cắt, phóng viên đang tìm đối tượng kế tiếp.
Hình ảnh phát sóng chợt chuyển đổi, lia thẳng về phía khán đài. Diệp Tu nhìn theo, trên màn hình chẳng phải chính là Trần Quả và Đường Nhu sao? Hiển nhiên bên phát sóng cũng đã chuẩn bị trước, cố tình quay đặc tả vị trí đấy. Hai đại mỹ nữ cũng rất ăn ảnh, dẫu không có sự kiện hôm qua, quay đặc tả cảnh này cũng đủ sướng mắt. Có điều, nơi được chú ý đặc biệt cũng không phải ở đấy. Sau khi ống kính xoay vòng, thì chừa hẳn một cảnh quay dài sâu xa giành riêng cho chỗ trống bên cạnh cả hai, tất cả diễn ra trong im lặng.
Đợi đến khi phóng viên lại tìm thấy một tuyển thủ trong Ngôi Sao Tụ Hội, ống quay mới lập tức chuyển sang màn phỏng vấn. Nửa tiếng trước khi mở màn cứ trôi qua như thế. Đối mặt với một trận đấu như vậy, đa số tuyển thủ đều thoải mái, hiếm ai nghiêm túc như Trương Tân Kiệt, ai cũng bông đùa đôi câu với phóng viên, móc xỉa tuyển thủ mình quen biết, nửa tiếng đấy trôi qua rất nhanh.
Đợi đến khi chính thức bắt đầu, đèn ở nhà thi đấu mới tắt hết. Khán giả nào cũng đã xem qua danh sách 24 ngôi sao vào ngày đầu tiên, nhưng sau khi trận đấu Ngôi Sao Tụ Hội khai mạc vào ngày cuối, thì trận “diễn” của 24 người mới chính thức bắt đầu.
Ngọn đèn chiếu xuống, người đầu tiên lên sân chính là tuyển thủ át chủ bài của đội chủ nhà Luân Hồi, Chu Trạch Khải. Sau khi chậm rãi lên sân trong ánh đèn, hình ảnh 3D hiện lên, nhân vật Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải xuất hiện cạnh cậu ta. Cả khán đài la hét chói tai, tranh thủ nâng cao mặt mũi cho tuyển thủ át chủ bài nhà mình. Mà Chu Trạch Khải lại rất thạo mấy màn “diễn” được sắp xếp trước, lại thêm có mặt có body, tuy trông hơi mất tự nhiên nhưng cũng ngập tràn khí thế đại thần.
Người lên sân tiếp đấy cũng là một tuyển thủ khác của Luân Hồi: Giang Ba Đào. Nhân vật Vô Lãng, nghề ma kiếm sĩ, là nhân vật đứng thứ hai trong chiến đội Luân Hồi sau Chu Trạch Khải.
Lên sân khấu theo từng chiến đội, chỉ gọi tên và giới thiệu nhân vật, tiết tấu diễn ra rất nhanh. Sau hai người của Luân Hồi, chiến đội lên sân khấu tiếp đấy là Lam Vũ, họ có ba người trúng cử Ngôi Sao Tụ Hội lần này:
Dụ Văn Châu, nhân vật Sách Khắc Tát Nhĩ, nghề thuật sĩ.
Hoàng Thiếu Thiên, nhân vật Dạ Vũ Thanh Phiền, nghề kiếm khách.
Vu Phong, nhân vật Phong Mang Tuệ Kiếm, nghề cuồng kiếm sĩ.
Sau đó là hai người của chiến đội Yên Vũ:
Sở Vân Tú, nhân vật Phong Thành Yên Vũ, nghề pháp sư nguyên tố.
Lý Hoa, nhân vật Lâm Ám Cỏ Kinh, nghề Ninja.
Hai người của chiến đội Bách Hoa:
Đường Hạo, nhân vật Đức Lý La, nghề lưu manh.
Trâu Viễn, nhân vật Bách Hoa Liễu Loạn, nghề chuyên gia đạn dược.
Hai người thuộc chiến đội Bách Hoa đều có chỗ đặc biệt. Đường Hạo chỉ là tân binh năm hai, tài khoản lưu manh Đức Lý La trong tay cũng không phải một nhân vật quá nổi trội trong giới chuyên nghiệp, nhưng với biểu hiện xuất sắc nửa năm nay của mình, hắn giành được sự ủng hộ rất lớn, tài khoản theo đó cũng trở thành một trong những ngôi sao.
Còn Trâu Viễn lại hoàn toàn trái ngược với Đường Hạo. Nếu nói về biểu hiện cá nhân, cậu tuyển thủ được gấp rút tìm về thay đội trưởng Trương Giai Lạc sử dụng Bách Hoa Liễu Loạn này quả thực chẳng có chút thuyết phục gì. Cậu ta có thể trở thành một trong 24 người chủ yếu là nhờ nhân vật Bách Hoa Liễu Loạn. Nhiều fan Vinh Quang đều không hy vọng nhìn thấy sự thiếu vắng của nhân vật cấp thần này trên sân khấu Ngôi Sao Tụ Hội.
Trâu Viễn hiển nhiên biết rõ điều này, cậu ta đứng trên sân, lại như lén lùi về một bước so với Bách Hoa Liễu Loạn được chiếu bởi ảnh 3D.
*Ghi chú nhỏ:
Nhân vật Sách Khắc Tát Nhĩ (索克萨尔 – Suo Ke Sa Er): theo tác giả xác định thì nó là phiên âm của Sorcerer – thầy phù thủy. Nhưng vì nó đã từng gây khó hiểu và tranh cãi nên em xin để nguyên, mốt đủ nhân vật sẽ làm bài post về nó (๑´ㅂ`๑)