Mục lục
Toàn Chức Cao Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ồ? Anh muốn vật liệu để chế tác vũ khí bạc, còn muốn huấn luyện cả người mới, dã tâm không nhỏ đây?” Vương Kiệt Hi nói.

“Cho nên cậu nếu muốn lấy giải quán quân, thì phải nắm chắc cơ hội đấy.” Diệp Tu nói.

Đội viên đội Vi Thảo nghe hai vị đại thần đối thoại, đều cảm thấy ngập ngừng bất định. Chẳng lẽ tên Diệp Thu này vẫn muốn quay về Liên minh Chuyên nghiệp? Nhưng hắn ta vừa mới giải nghệ vài ngày mà? Đổi ý nhanh như vậy, có ý đồ gì chăng?

“Nói đi, muốn vật liệu gì.” Vương Kiệt Hi hỏi.

Hàng loạt chữ nhanh chóng bật ra, hiển nhiên không có khả năng đánh xuống hết trong nháy mắt.

“Anh quả thật đã sớm chuẩn bị?” Vương Kiệt Hi nhìn đống vật liệu, cơ bản đều thuộc  giai đoạn cấp 25-30, có BOSS ẩn phó bản, có BOSS dã ngoại, còn một vài thứ thoạt nhìn không mấy giá trị. Nhưng những nhân vật có trình độ như Vương Kiệt Hi vốn cũng biết không ít về hệ thống chỉnh sửa trang bị. Hơn nữa, bộ phận kỹ thuật của câu lạc bộ Vi Thảo bọn họ có thể xem là đứng hàng đầu trong Liên minh hiện nay. Sau vương triều của Gia Thế, chiến đội Vi Thảo có thể độc chiếm hai lần quán quân, nguyên nhân không thể thiếu phương diện này.

Thoải mái bày những vật liệu để tạo vũ khí tự chế trước mặt mình thế này, hắn không sợ lộ phương thức chế tác sao? Nên biết rằng trang bị tự chế từ trước đến nay đều là chuyện khá bảo mật.

Nghĩ rằng chúng ta không có khả năng nhìn thấu, hay đang giở trò gì? Vương Kiệt Hi âm thầm suy xét, nhưng không nói gì thêm. Lúc này liên hệ với hội trưởng Xa Tiền Tử bên Trung Thảo Đường, liệt kê những thứ mình cần.

Xa Tiền Tử bấy giờ thật ra đang ở ngay bên ngoài đấu trường.

Người này từ ban đầu đã ngầm theo họ xem náo nhiệt, bởi vì không dám tiếp cận, chỉ lẳng lặng quan sát từ xa, cho nên không ai phát hiện ra. Kết quả tới đấu trường rồi, cũng không biết họ đi vào phòng nào, hết cách rồi chuẩn bị rời đi, ai ngờ đột nhiên nhận được tin nhắn của Liệt Hỏa Diễm Tẫn.

Kiệt Hi đại thần à, Xa Tiền Tử đương nhiên biết nhân vật này là ma đạo học giả, người này hoặc Diệp Lạc Ô Đề, trong hai người luôn sẽ có một người là Vương Kiệt Hi.

Xa Tiền Tử nhìn danh sách gửi tới, vội chạy một chuyến đến kho hàng công hội, lấy hết những gì có thể lấy ra. Sau đó liên hệ Liệt Hỏa Diễm Tẫn, biết được số phòng đấu trường, rồi vội vàng đưa đồ tới.

Các loại vật liệu đều dùng số nhân để lấy, hiển nhiên Vương Kiệt Hi biết tuy bảo là tiền đặt cược, nhưng tỉ lệ thắng của họ lại rất thấp, cược với tặng không cũng chẳng có gì khác nhau. Đổi sang Xa Tiền Tử làm chủ, gã nhất định sẽ không đồng ý yêu cầu này, ít nhất cũng phải điều chỉnh tỉ lệ cược đôi chút. Có điều trong mắt Vương Kiệt Hi, đống vật liệu cấp cực thấp này chẳng tính là gì, toàn bộ xem như học phí huấn luyện cho đội viên của mình, có thể đáp ứng được.

Có vật liệu rồi, Lưu Tiểu Biệt nhận tiền đặt cược xong, nhân vật rốt cuộc cũng tiến vào đấu trường 1 VS 1.

“Chà, nhanh thật, không hổ là đội quán quân nha.” Diệp Tu nói.

“Bớt nói nhảm đi” Lưu Tiểu Biệt lúc này ý chí chiến đấu dâng trào, biết đối phương là đại thần Diệp Thu, tự động không chút kiềm chế. Tốc độ tay trứ danh trong Liên minh Chuyên nghiệp vừa xuất quân đã dốc hết toàn lực, nháy mắt ánh kiếm tung hoành khắp trận.

Chức năng quay hình trong đấu trường không giống bên ngoài đấu trường. Góc quay không phải từ góc nhìn của người chơi, mà là góc nhìn thượng đế của hệ thống, khi replay có thể sửa đổi góc quay, góc bao quát, góc xa góc gần vân vân, các góc khác nhau đương nhiên có lợi cho việc nghiên cứu hơn. Ngay cả bọn Vương Kiệt Hi đang làm khán giả quan sát cũng lập tức chuyển sang góc nhìn thượng đế khi vừa mới tiến vào, có thể tự mình chỉnh sửa được.

Lưu Tiểu Biệt đoạt thế ra tay trước, nhìn như hấp tấp, bố cục thật ra lại ổn định.  Bởi vì biết đối thủ là tán nhân biến hóa phức tạp, ngay cả tuyển thủ chuyên nghiệp như họ cũng khó lòng phòng bị, Lưu Tiểu Biệt mới bùng nổ tốc độ tay, hi vọng chuỗi công kích liên tục sẽ khiến đối thủ không rảnh tay làm trò gian trá gì, hoặc không có thời gian tự hỏi nên làm sao.

Vương Kiệt Hi âm thầm gật đầu. Dù sao cũng là đội viên chủ lực, suy nghĩ của Lưu Tiểu Biệt khá thành thục, xử lý đấu pháp vô cùng chuẩn xác. So ra, mùa giải này tuy Tiêu Vân cũng tham gia non nửa trận đấu, nhưng vẫn còn phần xốc nổi.

Chẳng qua, muốn thắng, e rằng có hơi khó.

Trong đầu Vương Kiệt Hi vừa nảy lên ý nghĩ như thế, Quân Mạc Tiếu trong màn hình đã bắt đầu phản kích.

Những đường kiếm sáng lóe như bão tố từ kiếm khách của Lưu Tiểu Biệt cứ thế mà bị dập tắt trong nháy mắt, sau đó chính là màn biểu diễn bằng loạt phương thức tấn công với  mâu súng kiếm quyền vân vân. Kiếm khách Đao Đao Bạt Đao của Lưu Tiểu Biệt liên tục tháo chạy, song vẫn gắng sức duy trì, tìm cơ hội đột phá.

“Tốt lắm” Vương Kiệt Hi gõ xuống hai chữ, tỏ vẻ khích lệ Lưu Tiểu Biệt. Điều anh muốn nhìn chính là thế này, bại nhưng không nản.

Một lát sau, Lưu Tiểu Biệt rốt cuộc vẫn thua trận, tiền đặt cược hệ thống tự động nạp vào túi đồ của Quân Mạc Tiếu.

“Cám ơn.” Diệp Tu gõ chữ.

“Tới tui.” Lương Phương nhảy ra muốn lên sàn.

“Qua ải trước đã.” Diệp Tu một cước đá gã ra khỏi phòng.

Đường Nhu nhận được tin nhắn, ra ngoài lập một phòng khác. Lần này những người khác đều không theo sau vây xem, đấu với dạng pháp sư mới chơi như Hàn Yên Nhu quả thật không có gì hay để nhìn.

Bẵng một lúc Lương Phương và Đường Nhu song song quay về, Đường Nhu dĩ nhiên lại nhanh chóng thua trận. Lương Phương mang theo vật liệu vào sân, hai bên bắt đầu so đấu. Lương Phương chợt cảm thấy quen thuộc, y hệt như trận đấu của gã và Hàn Yên Nhu, chẳng qua giờ đã đổi ngược tình thế, gã trở thành cái đứa đang vùng vẫy…

Lương Phương thuộc kiểu người cuồng dã nhiệt huyết, gặp phải tình huống này máu nóng của gã sẽ kích thích hơn cả, dùng ngay một vài đấu pháp lưỡng bại câu thương. Nhưng đấy không phải gã đã mất bình tĩnh, chức nghiệp cuồng kiếm sĩ của Lương Phương rất thích hợp với đấu pháp này. Bởi vì cuồng kiếm sĩ sau khi chuyển nghề sẽ học được một kỹ năng tên “Khí Huyết Trỗi Dậy”. Khi lượng máu của cuồng kiếm sĩ dưới 50%, kỹ năng bị động này sẽ tự thân gia tăng thuộc tính sức lực, máu càng ít, tăng càng cao. Nói cách khác, sinh mệnh cuồng kiếm sĩ càng thấp, lực công kích sẽ càng cao, nếu tiến hành đấu pháp lưỡng bại câu thương ở giai đoạn sau, đối thủ sẽ luôn là bên chịu thiệt.

Lương Phương liều mạng như thế, phía Diệp Tu cũng ứng đối không quá dễ dàng, nhiều lần bị ép tới tuyệt cảnh không thể không đánh trả. Lượng máu hai bên đều tụt xuống, tuy bên cuồng kiếm sĩ của Lương Phương tụt càng lúc càng nhiều, nhưng nghĩ tới việc lúc tụt xuống còn có trợ cấp khi thương tổn, Lương Phương càng thêm tin tưởng mười phần.

Lương Phương để ý thanh máu của Quân Mạc Tiếu, từ một nửa, rồi một phần ba, một phần tư, rồi xuống một phần năm. Còn bên mình thì rớt nhiều hơn, song lực công kích lại nước lên thuyền đẩy.

“Sắp được rồi” Lương Phương không ngừng phân tích sinh mệnh hai bên, máu rớt đến một mức độ nhất định, vẻ mặt Lương Phương chợt thay đổi.

Gã đột nhiên phát hiện, gã không thể đánh tiếp nữa.

Mắt thấy Quân Mạc Tiếp dính thêm hai lượt nữa là có thể bị gã đánh bại, nhưng vấn đề là, ngay tại lần đánh tiếp theo, gã đã ngã xuống trước một bước.

“Sao lại xui như thế” Lương Phương tức giận quăng chuột.

“Vất vả cho cậu rồi, còn thiếu chút nữa.” Ngay sau đó, Lương Phương nghe thấy giọng của đối phương.

Cái tên này.

Hóa ra không phải xui xẻo, mà là đối phương đã sớm tính được kết quả cuộc chiến này, vì thế hắn đã tiết kiệm sức lực khi đối chọi với Lương Phương. Phán đoán này Lương Phương không phải không muốn làm, mà gã làm không được. Gã không biết thuộc tính của  món vũ khí bạc kia. Nếu chỉ là vũ khí thông thường, có lẽ đã có thể áng theo thương tổn của bản thân mà đưa ra suy đoán đại khái, nhưng vũ khí của hắn ta lại thiên biến vạn hóa, hình dạng khác biệt sẽ có năng lực công kích đa dạng, huống hồ kỹ năng của tán nhân lại hỗn tạp như thế, ai biết hắn ta đã nâng 120 kỹ năng ấy đến cấp độ nào rồi? Quả thực không thể nào tính nổi. Kết quả, Lương Phương hi vọng cược may mắn một lần lại vẫn bại bởi sự tính toán chính xác của đối phương.

“Được rồi, kế tiếp.” Lương Phương thua trận, rời khỏi sàn thi đấu, Diệp Tu gõ chữ gọi tiếp.

Người xuất chiến lần này rất tự giác, trực tiếp cùng Đường Nhu ra ngoài đấu một trận trước. Lát sau hai người lại quay về, sau đó người nọ bước lên so đấu với Diệp Tu.

Vì thế đội viên chiến đội Vi Thảo bắt đầu lặp đi lặp lại một quá trình, trước tiên ngược cô người mới Hàn Yên Nhu một trận, sau đó lại tới đây như một người mới bị Diệp Tu ngược một lần.

Vật liệu cứ thế cứ thế trao đi hết. Xa Tiền Tử nhìn mà hãi hùng. Lúc này gã chẳng còn xót đống vật liệu kia nữa. Dù sao thì người của chiến đội cần, gã cũng phải giao thôi. Khiến gã kinh hãi chính là, 11 người thuộc chiến đội, lúc này đã có 6 người thua trong tay Quân Mạc Tiếu, người này sao có thể lợi hại đến vậy?

Khiến Vương Kiệt Hi vui mừng chính là, tuy cả đám thua trận liên tục, nhưng không khí trong đội lại vô cùng tốt. Trừ đội viên đang vào trận, những người khác hiện tại cũng không thèm đeo tai nghe, họ vừa nhìn trận đấu, vừa thảo luận với đội viên bên cạnh mình, tất cả cùng cố gắng tìm tòi cách chiến thắng Quân Mạc Tiếu, nghe ý kiến người khác, nhận ra điểm yếu của bản thân. Mỗi đội viên ra trận tiếp theo, đều nhận được rất nhiều nhắc nhở của đồng đội.

Đáng tiếc dù có như thế, chiến đội Vi Thảo từ chủ lực tới dự bị đều bị đánh bại sạch sẽ, dẫu nhắc nhở có nhiều, cũng không khiến họ nhìn ra được bất kỳ cơ hội chiến thắng nào.

Mười một người, lúc này đã có mười người bị thua, chỉ duy mỗi Vương Kiệt Hi là chưa so đấu. Thua nối liền thua khiến trong lòng mỗi người không hề thoải mái, những nỗi ám ảnh tâm lý mà Vương Kiệt Hi từng lo lắng hẳn sẽ không xuất hiện nữa, ai ai cũng rất lý trí đối mặt với thất bại.

“Vương Mắt Bự, không lên thử ván sao?” Lúc này Quân Mạc Tiếu gõ lời bắt chuyện.

Toàn đội Vi Thảo rớt mồ hôi hột.

Vương Mắt Bự… Đây quả thực là biệt danh một thời của đội trưởng bọn họ. Hai mắt Vương Kiệt Hi lớn nhỏ không đồng đều, nhưng khác biệt với người thường chính là, không phải một bên mí trên của anh ta bị cụp xuống nên nhỏ đi, mà là một bên rất bình thường, một bên lại thoạt nhìn rất to.

Vì thế thời mới chân ướt chân ráo vào Liên minh, “dị tật bẩm sinh” đã giúp anh có được biệt danh “Vương Mắt Bự” không dễ nghe chút nào. Khi đó anh vẫn còn là một người mới non nớt, các tiền bối lâu năm luôn gọi anh như vậy. Nhưng bây giờ, Vương Kiệt Hi đã là đội trưởng của chiến đội Vi Thảo, tiền bối trong đội cũng đã giải nghệ hết sạch, tính ra anh chính là người già nhất, biệt danh này cũng bị quên lãng từ rất lâu.

Tên Diệp Thu này, tên Diệp Thu này......

Các đội viên Vi Thảo căm giận nghĩ, nhưng suy đi tính lại, hiển nhiên phải bó tay câm nín. Biệt danh của đội trưởng chính là thế mà, bọn họ không thể kêu, nhưng nếu là tiền bối, quả thật có thể dùng tên này gọi đội trưởng của họ. Trong Liên minh này, còn ai “tiền bối” hơn cả Diệp Thu đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK