Vì phòng ngừa tự kết liễu, hai tay A Ám bị bắt chéo sau lưng, thân thể bị khóa sắt khóa lại, hành động bị giới hạn.
Món ăn đặc biệt này được bày trước hắn, chỉ cần hắn muốn ăn thì cúi người là có thể ăn được.
Đương nhiên ngày thường cũng không có ai quan tâm hắn ăn hay không.
Lúc vừa bị bắt, hắn từng khát vọng tìm được một chút độc dược có thể giúp hắn giải thoát.
Nếu như khi đó loại đồ ăn này được đưa đến trước mặt hắn, hắn sẽ không hề do dự mà ăn ngay.
A Ám yên lặng nhìn chén sứ trước mắt, đó là một chén canh nóng.
Cũng như ngày thường, vài miếng rau đang lẳng lặng trôi lơ lửng trong chén.
Đây hẳn là kết thúc, là điểm cuối của tử thị, A Ám nhủ thầm.
Hắn đã sống quá đủ rồi, chẳng lẽ còn có chuyện gì không bỏ xuống được sao, ngay cả Dương cũng đã đi lâu như vậy rồi.
Hắn muốn cúi đầu nhưng không hiểu sao cổ vẫn cứng ngắc.
Thời gian từng chút trôi qua, hắn không biết mình còn đang trông chờ điều gì. Trong lúc mơ hồ hắn cảm thấy ở lối đi nhỏ sâu hun hút nơi nhà giam này rồi sẽ vang lên tiếng lộc cộc của bánh xe lăn.
Dù chỉ là một người không có một xu quan hệ với mình, nhưng không biết tại sao A Ám muốn gặp lại y thêm lần nữa.
Muốn gặp lại nam tử đã đến cạnh hắn, ngồi trên xe lăn nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ rồi yên lặng nghe hắn kể chuyện.
Có lẽ cộng lại hết những gì hắn đã nói trong cuộc đời này cũng không nhiều bằng mấy ngày đã trò chuyện cùng người kia.
Cho nên, hắn chợt muốn gặp người đó nói thêm một lần nữa.
A Ám cười chua chát: Ta lại nghĩ lung tung, hóa ra ta còn ngu xuẩn hơn A Dương nữa.
Tiếng động quen thuộc lại có quy luật vang lên trong phòng giam, là tiếng bánh xe lăn trên đường đá của nhà giam.
A Ám ngẩng đầu, một bóng người ngồi xe lăn chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt hắn, ánh mắt của người nọ lướt qua lan can nhà tù nhìn vào hắn.
Lần này y không đi một mình nữa, bên cạnh có hai người đi theo, một người là thiếu nữ A Giáp đã thi hình với minh, người còn lại là quân chủ Tấn quốc Trình Thiên Diệp.
Ba người mở cổng ngục ra, đi vào phòng giam, nhìn kỹ phạm nhân vẫn bất động trong bóng tối kia.
“Bất luận Chu đại nhân nói thế nào, chúng ta cũng không thể dễ dàng thả một thích khách địch quốc được.”
Nữ tử tên là A Giáp kiến nghị với Chúa công của nàng ta: “Chúa công, ty chức cho rằng, chuyện Chu đại nhân nói tuyệt đối không thể được.”
Chu Tử Khê có vẻ rất khó xử, nhưng y vẫn thỉnh cầu: “Người này có chút quan hệ với ta, kính xin Chúa công khai ân tha tội.”
“Hắn ở trong lao ngục Đại Tấn ta lâu như vậy, chủ nhân hắn sẽ không tín nhiệm hắn nữa. Dù có thả hắn, hắn cũng không thể trở về chỗ cũ. Ta cho hắn lộ phí, khuyên hắn bỏ trốn thật xa là được.”
A Giáp tiếp lời: “Hắn là một thích khách, theo lệ cũ, mặc dù muốn tha mạng cho hắn, cũng phải cắt đứt kinh mạch, phế võ công của hắn.”
“A Giáp.” Chu Tử Khê lộ vẻ không đồng ý.
A Giáp liếc mắt, cảm thấy người này lòng dạ đàn bà đến tình trạng không còn thuốc chữa rồi.
Thả... ta đi? A Ám tựa hồ chỉ rõ nghe mấy từ này.
Ánh mắt của hắn nhịn không được nhìn vào chén canh đã nguội lạnh từ lâu trước mắt.
Trình Thiên Diệp ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nhìn hắn hồi lâu rồi lại nhìn chén canh kia.
Đột nhiên vươn tay, nàng bưng cái chén kia đi.
“A Giáp, cô kiểm tra xem canh này có vấn đề gì không?”
A Giáp hơi nghi hoặc, rút một cây ngân châm ra nhúng vào trong chén. Ngân châm vốn trắng như tuyết chợt đổi thành màu đen nhánh.
Lần này nét mặt A Giáp sa sầm, nàng ta bước ra khỏi phòng giam, quát to: “Người đâu!”
Lao ngục nàng ta phụ trách lại có gian tế của kẻ địch trà trộn vào, làm nàng ta vừa xấu hổ vừa tức giận.
Ngục tốt vội vàng đến, trả lời câu hỏi của A Giáp.
Trong phòng giam, Trình Thiên Diệp nhìn thiếu niên đang đờ đẫn và mông lung trước mắt.
Bản tính vốn có của những người này đã bị xóa mất từ khi còn nhỏ, để rồi trở thành lưỡi đao giết người hung tàn của chủ nhân.
Mỗi một ngày đều phải sống trong ranh giới sinh tử, mặc dù rơi vào tay địch, chủ nhân vẫn không quên muốn lấy tính mạng của họ.
“Chúa công.“ Chu Tử Khê cúi đầu hành lễ: “Hắn chỉ là một người không liên can, xin hãy giữ lại mạng cho hắn?”
Sau một lát, A Giáp vào phòng giam, quỳ xuống bên người Trình Thiên Diệp thỉnh tội: “Chúa công, là ty chức thất trách, để cho địch nhân trà trộn vào ngục hạ độc.”
Trình Thiên Diệp vươn tay khẽ xoa đầu nàng ta.
A Giáp vốn nên có tính tình hoạt bát, nhưng không biết đã trải qua quá trình huấn luyện mất nhân tính thế nào mà biến thành dáng vẻ mỗi thời mỗi khắc đều mang mặt nạ như hôm nay.
Trình Thiên Diệp thở dài: “Theo lời thỉnh cầu của Chu đại nhân vậy, thả người đi.”
A Giáp không nói thêm gì nữa, đứng dậy, cởi bỏ khóa sắt trên người A Ám, mang hắn ra.
A Giáp chợt mất tập trung, nàng ta cảm thấy trên đầu mình có một cảm giác là lạ.
Xúc cảm ấm áp khi Chúa công xoa đầu nàng ta như vẫn còn đọng lại đâu đây.
Nàng ta đưa phạm nhân kia ra khỏi phạm giam, ấn lên ‘bàn tra tấn’, cố định một cánh tay của hắn, đoạn cổ tay tái nhợt lộ ra. Nàng ta bắt đầu mài một thanh tiểu đao vừa mỏng vừa cong.
Chủ nhân không trách ta, còn xoa đầu ta, đây là ý gì? A Giáp vẫn đang miên man suy nghĩ về việc này.
Tóm lại không phải là tức giận.
Nàng ta cảm thấy mình thật may mắn, hai đời Chúa công đều là người điềm đạm.
Nếu sinh ra ở Tống quốc, vậy có thể sẽ khác hẳn rồi.
A Giáp nhìn thoáng qua thiếu niên bị cố định trên bàn tra tấn.
Tuổi của người này xấp xỉ mình, thân thủ cũng hiếm thấy, nhưng lại phải chịu vận mệnh thế này.
A Giáp giơ lưỡi đao lên, nhắm ngay cổ tay gầy gò kia.
Đợi nửa ngày, nàng ta thấy hơi lạ vì Chúa công không ngăn cản nàng. Nàng ta không khỏi quay đầu lại nhìn Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp đang cười nhìn nàng ta: “Thôi bỏ đi A Giáp, không phải cô cũng không đành lòng sao?”
...
A Ám đứng dưới ánh mặt trời, tiếng người huyên náo cùng ánh mặt trời chói chang làm hắn chợt cảm thấy hoảng hốt.
Hắn bối rối nhìn người ngồi xe lăn trước mặt mình.
Chu Tử Khê đưa cho hắn một cái bao: “Đi đi, đừng về Tống quốc nữa, đi thật xa, sống cả phần của A Dương nữa.”
A Ám há hốc mồm, nhưng không thốt nên lời.
Một lát sau hắn vươn tay, nhận lấy tay nải, quỳ phục xuống đất dập đầu một cái.
“Đi đường cẩn thận, sống thật khỏe đấy.” Chu Tử Khê nói.
Qua vài ngày, Diêu Thiên Hương chính thức mở nữ học quán tại Trịnh Châu.
Trình Thiên Diệp dẫn theo Trình Phượng và thị vệ, cùng Chu Tử Khê đi chúc mừng.
Trịnh Châu vẫn luôn là một đô thị thương mại phồn hoa, tiểu thương từ khắp trời nam đất bắc hội tụ, dân phong cũng khá thoáng.
Hơn nữa, nữ học là do chính phi của Chúa công tự mình thiết lập, chẳng khác gì là một dấu hiệu được chính thức công nhận dành cho các quan gia, bởi vậy, số lượng học viên báo danh ngày đầu tiên rất không ít.
Diêu Thiên Hương từng có kinh nghiệm làm ở Biện Châu, sớm đã chuẩn bị ổn thỏa, trông có vẻ quen tay hay việc.
“Thiên Hương, chúng ta sắp phải trở về Biện Kinh rồi, ngươi thật sự dự định sẽ ở lại Trịnh Châu sao?” Trình Thiên Diệp nắm tay Diêu Thiên Hương, nàng không nỡ xa bằng hữu tri kỷ này.
“Ừ.” Diêu Thiên Hương nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt, vỗ vỗ tay Trình Thiên Diệp, cười nói: “Ta không ở cạnh ngươi, ngươi nên chú ý xung quanh đấy. A Giáp là vị cô nương đáng tín nhiệm, sau khi hiểu rõ nàng ấy thì ta cũng yên tâm hơn.”
Trình Thiên Diệp thầm thấy đau lòng.
Hiện nay Mặc Kiều Sinh chiếm cứ Phong Đô, sẵn sàng ra trận, kiếm chỉ vào Hán Trung của Hàn Toàn Lâm.
Còn nàng trở lại Biện Kinh, chính là vì dự tính sẽ khai đao với hai nước Tống - Vệ.
Dù sao Thiên Hương cũng là công chúa Vệ Quốc, chắc hẳn lúc này rất khó xử nên nàng ta đành phải tránh nhìn thấy cảnh đó, lựa chọn ở lại Trịnh Châu, rời xa chiến trường.
Từ nữ học quán đi ra, Trình Thiên Diệp ngồi chung một xe cùng Chu Tử Khê.
“Nữ học của Thiên Hương không tệ.” Trình Thiên Diệp nhấc màn xe, nhìn khung cảnh náo nhiệt bên ngoài. “Tử Khê, chúng ta có thể mở vài trường học không?”
“Chúa công muốn nói là Thái Học [1] sao?” Chu Tử Khê trả lời: “Hôm nay đã dời đô đến Biện Kinh, quả thực nên mở Thái Học, dành cho các đệ tử quý tộc trong kinh thành.”
[1] Thái Học: tổ chức cao nhất quốc gia ở Trung Quốc cổ đại. Tên của Thái Học bắt đầu từ thời Tây Chu.
“Không không, ý ta không phải là kiểu trường công lập chỉ dành cho rất ít người như Thái Học.” Trình Thiên Diệp khoa tay múa chân: “Ta cảm thấy chúng ta nên cổ vũ dân gian xây dựng một vài học viện tư nhân.”
“Tử Khê ngươi xem, quốc thổ của chúng ta càng lúc càng lớn nên cần càng nhiều quan lại quản lý. Nhưng làm sao chúng ta tìm ra được những người tài giỏi này? Ta không thích phương thức đề cử hiếu liêm như hiện tại, đề đến cử lui chỉ toàn là con cháu quý tộc, trong khi đó kẻ hàn môn hoàn toàn khó thể xuất đầu. Ta hy vọng có một chế độ có thể cổ vũ tư nhân thành lập trường học ở địa phương, sau đó chúng ta sẽ thống nhất tổ chức một cuộc thi định kỳ, khảo hạch những học sinh này.”
Trình Thiên Diệp nhìn Chu Tử Khê, thu tay lại: “Ngươi có thể hiểu ý ta không? Như vậy chúng ta có khai thác nhân tài trong cả nước, quyền lợi cũng sẽ không chỉ tập trung trong tay vài thế gia quý tộc. Mà ngay cả văn hóa quốc dân cũng có thể được nâng cao.”
Mắt Chu Tử Khê sáng rực lên, y đã bắt kịp suy nghĩ của Trình Thiên Diệp: “Kế sách này của Chúa công thật đã tạo phúc cho muôn dân. Nếu có thể như thế, quốc gia của ta sẽ có được rất nhiều nhân tài. Xin để thần cẩn thận suy xét một chút sẽ hồi bẩm Chúa công.”
Ý tưởng của Trình Thiên Diệp được Chu Tử Khê tán thành, trong lòng rất phấn khởi, vỗ vỗ vai y muốn nói tiếp.
Đột nhiên nghe thấy tiếng Trình Phượng quát lớn, phía trước tựa hồ xảy ra hỗn loạn, đoàn xe ngừng lại.
Không bao lâu, Trình Phượng cách cửa sổ xe bẩm báo: “Chúa công, xin yên tâm, không có chuyện gì lớn, dường như là A Giáp đang đuổi bắt thích khách.”
Trình Thiên Diệp xốc màn lên.
A Giáp xách theo một người toàn thân là máu đi tới. Nàng ta đặt người xuống đất: “Người hành hung chính là Kiệt, để ta đi bắt hắn.”
Trình Thiên Diệp nhảy xuống xe ngựa, nằm dưới đất là thiếu niên mà vài ngày trước nàng đã thả.
Lúc này, sắc mặt thiếu niên kia tái nhợt, sườn cổ có một vết rách, máu tươi nhiễm đỏ nửa người.
Hắn còn ý thức, hé mắt nhìn Trình Thiên Diệp cùng với Chu Tử Khê đang đi xuống phía sau nàng.
“Chuyện gì?” Trình Thiên Diệp nhíu chặt mày.
“Có lẽ chủ nhân của hắn không chịu buông tha cho hắn.” Trình Phượng ngồi xổm xuống bên cạnh thiếu niên, giúp hắn băng bó vết thương. “Vết thương không sâu, đem về có thể sẽ cứu chữa được.”
...
A Ám mở mắt ra.
Phát hiện mình còn sống.
Hắn khẽ cử động, cảm thấy hơi choáng váng.
“Ngươi mất máu quá nhiều, đừng làm loạn.” Một giọng nói nhã nhặn vang lên bên tai hắn.
A Ám quay đầu, tầm mắt dần dần rõ ràng.
Đây là một sương phòng sáng sủa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lướt vào bên trong, chiếu vào chiếc xe lăn đang đậu trước giường hắn.
Trên xe lăn có một người đang ngồi.
“Xin lỗi.” Người kia nói: “Chúng ta thả ngươi là muốn xem có thể bắt được sư phụ Kiệt của ngươi thông qua ngươi không.”
“Ta vốn định nếu bọn họ không liên lạc với ngươi thì sẽ thật sự thả ngươi, nhưng không ngờ gã lại không do dự muốn lấy mạng ngươi.”
“Thật xin lỗi.”
Từng câu của người kia đều là xin lỗi.
Trong nội tâm A Ám dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Lợi dụng hắn, chẳng lẽ không phải là một việc bình thường sao? Hắn vốn chính là một quân cờ có thể lợi dụng.
Sư phó thường xuyên nói, lúc không còn giá trị lợi dụng thì đã là điểm cuối của tử thị rồi.
Sống đến giờ, lần đầu tiên hắn được người khác xin lỗi.
“Ngươi dưỡng thương đi, chờ thương thế ngươi tốt lên thì ta sẽ phái người đưa ngươi đi. Bây giờ, ta thật sự thả ngươi.” Người kia nhẹ nhàng nói: “Ngươi có chỗ nào để đi không? Nếu không, ta sẽ đưa ngươi đến Sở quốc, hoặc Lương châu, chỗ đó rời xa Tống quốc, ngươi có thể an tâm sống tiếp.”
Mặc dù đây là thích khách đã từng muốn giết hại mình nhưng Chu Tử Khê vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu khi y lại phối hợp với A Giáp lợi dụng thiếu niên đang bắt đầu tin cậy y này.
Chậm rãi nói xong, y đẩy xe lăn chuẩn bị rời đi.
Lại phát hiện ống tay áo của mình được mấy ngón tay nhợt nhạt túm lấy.
Chu Tử Khê dừng lại, nhìn A Ám nằm trên giường.
A Ám mở to miệng, cuối cùng hắn đã có thể nói ra rồi: “Ta... Ta không muốn đến Sở quốc, ta có thể... ở lại cạnh ngài hay không.”