• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Mặc Kiều Sinh canh giữ ở ngoài cửa, nhìn thấy Trình Thiên Diệp và Diêu Thiên Hương từ bãi tắm đi ra, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Hai người nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt là lạ, khiến Mặc Kiều Sinh chợt có chút sợ hãi.

Gương mặt Trình Thiên Diệp không biết là vì ngâm ôn tuyền, hay vì nguyên nhân khác mà hơi ửng hồng. Nàng cười mời Mặc Kiều Sinh cùng vào xe ngựa.

Diêu Thiên Hương kéo tay Trình Thiên Diệp, vươn bàn tay trắng nõn ra, kề sát vào tai Trình Thiên Diệp, nói: “Ta sẽ không quấy rầy các ngươi, cho các ngươi cơ hội ở cùng nhau. Không thể mềm tay, phải thu phục hắn chỉ trong một lần.”

Trình Thiên Diệp dở khóc dở cười, nhéo lưng nàng ta: “Cả nàng cũng náo loạn.”

Diêu Thiên Hương cười khanh khách, leo lên một chiếc xe ngựa khác.

Sắc trời dần dần tối muộn.

Hai nhóm binh sĩ cầm giáo đi theo.

Trình Thiên Diệp ngồi trong xe ngựa rộng rãi, dựa vào án kỷ, cầm quân báo cẩn thận nghiên cứu.

Nàng nhanh chóng lâm vào trầm tư, đôi lông mày tuấn lãng hơi chau lại.

Mặc Kiều Sinh quỳ ngồi ở một bên.

Chúa công càng ngày càng được nhiều người ủng hộ, bắt đầu triển khai hùng đồ chí lớn của người, bởi vậy công việc cũng càng ngày bận rộn.

Người tín nhiệm hắn, càng tạo thêm nhiều cơ hội, cho hắn có thể dựa vào năng lực của bản thân, dần dần ngẩng đầu, nâng cao bản thân, được đối xử ngang hàng, tôn kính lẫn nhau.

Mặc Kiều Sinh cảm thấy máu mình dần dần nóng lên, trái tim hoang tàn được sự hào hùng bao phủ. Từ khi sinh ra tới nay, hắn mới phát hiện thế giới trước mắt rộng lớn nhường nào.

Tựa như được sống lại.

Hắn dào dạt cảm xúc, nóng lòng muốn bước vào thế giới rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm dậy sóng này. Thế nhưng, mỗi khi đêm dài vắng người, hắn vẫn nhớ tới những ngày trước kia ngủ dưới chân giường chủ nhân, nhớ tới bàn tay thả xuống mép giường, nhẹ nhàng vuốt đầu mình.

Được nhiều thứ như vậy, ta còn thấy chưa đủ.

Chúa công rất gần hắn...

Mặc Kiều Sinh lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tập trung của Trình Thiên Diệp bên án thư.

Hắn biết rõ Chúa công rất xem trọng lần xuất chinh đến Kỳ huyện này.

Hắn thậm chí biết rõ Chúa công đang phải chịu áp lực, bị cho là chuyên quyền độc đoán, có ý đồ khi cho người vừa mới được quân công, tước vị bậc bốn là hắn dẫn quân xuất chinh.

Kỳ huyện.

Mặc Kiều Sinh nhớ cái đêm mưa tầm tã đó. Hắn đang trong cơn tuyệt vọng lạnh lẽo. Chúa công đã chìa bàn tay ấm áp ra, níu lấy kẻ đã từ bỏ hy vọng là hắn.

“Đừng nói chỉ là một Kỳ huyện, dù là mười cái, đều có một ngày, hắn sẽ thay ta giành về.”

Không chỉ là Kỳ huyện!

Cuộc đời này, ta là thanh đao trong tay Chúa công!

Ánh mắt Chúa công hướng đến đâu, ta sẽ nhắm thẳng nơi đó. Chúa công muốn nơi nào, ta chắc chắn sẽ cướp lấy, tự tay dâng trước mặt của người.

Quân ân như biển, ta dùng thân này hiến Hiên Viên [1].

[1] Hiên Viên: ý nói là Hoàng Đế, còn gọi là Hiên Viên Hoàng Đế, là một vị quân chủ huyền thoại và là anh hùng văn hoá của Văn minh Trung Hoa, được coi là thuỷ tổ của mọi người Hán.

Trình Thiên Diệp đột nhiên nghiêng đầu, Mặc Kiều Sinh không kịp tránh né, bị bắt quả tang.

Trình Thiên Diệp quan sát hắn nửa ngày, nở nụ cười.

“Kiều Sinh, đến cạnh ta.”

Mặc Kiều Sinh chuyển động, cúi đầu quỳ bên cạnh Trình Thiên Diệp.

Trình Thiên Diệp dựa vào bàn, vươn tay, xòe bàn tay rộng mở trước mắt Mặc Kiều Sinh.

Mặc Kiều Sinh hoảng loạn.

Hắn duỗi tay của mình ra, đặt lên lòng bàn tay mềm mại ấy.

Xúc cảm dịu dàng truyền qua, bàn tay kia nắm chặt lấy tay hắn.

Người nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mình. Mặc Kiều Sinh cảm thấy hô hấp của mình chợt rối loạn.

“Kiều Sinh, lần đầu Thiên Hương tới đó nên ta cùng xuống với nàng. Sau này thời gian còn rất nhiều, hai chúng ta lại cùng nhau.”

Mặc Kiều Sinh đỏ mặt. Chúa công vốn là như vậy, có thể xem thấu suy nghĩ sâu thẳm nơi đáy lòng mình.

Bàn tay ấy kéo xuống, Mặc Kiều Sinh không phòng bị, ngã nhào, vội vàng giơ tay còn lại ra, chống lên bàn, mới không còn ngã vào người Trình Thiên Diệp.

Trong gang tấc, hắn thấy rõ được làn da trắng nõn, ngửi được mùi hương thoang thoảng từ Chúa công, trống ngực dồn dập như trống nổi trên chiến trường, vang lên từng hồi.

“Kiều Sinh.” Trình Thiên Diệp dựa vào bàn, chỉ vào địa đồ tự tay mình vẽ ra: “Quân đóng ở Kỳ huyện không nhiều lắm, Hàn Toàn Lâm vừa bại, phỏng chừng cũng không có tinh lực gì để ý tới nó.”

“Nhưng ngươi không thể chủ quan. Ngươi lần đầu lĩnh quân, cần phải cực kỳ thận trọng.”

Mặc Kiều Sinh nhìn đôi môi nhẹ nhàng đóng mở của Trình Thiên Diệp. Lời nói của Chúa công tựa như xa tận chân trời, lại như gần ngay trước mắt. Lần đầu tiên hắn nghe không rõ chủ nhân đang nói gì.

“Ngươi có biết, với ta, ngươi có ý nghĩa như thế nào không?”

Trình Thiên Diệp nhìn lam bảo thạch nở ra từng đóa xuân hoa trước mặt mình, không kiềm chế nổi bản thân, kéo cổ áo Mặc Kiều Sinh, đè hắn lên bàn.

Mặc Kiều Sinh nhìn thấy gương mặt đó càng ngày càng gần, cảm thấy không thể nào hô hấp, cả người hít thở không thông.

Thế nhưng Chúa công lại quá phận như vậy, không chịu dứt khoát phán hắn tử hình, khóe môi cười xấu xa, từ từ cúi xuống.

Ta sắp chết rồi. Hai mắt hắn nhắm nghiền.

Đôi môi mềm mại, dịu dàng đó rốt cuộc đã chạm đến môi của mình.

Hắn cảm thấy bản thân khẽ run rẩy.

“Đừng khóc. Kiều Sinh.”

Mặc Kiều Sinh nghe thấy một tiếng thở dài.

Người ấy phủ lấy đôi môi của hắn, xâm nhập vào thế giới của hắn, dẫn hắn bước vào vực sâu hạnh phúc khó bề thoát khỏi.

Đđến nơi đóng quân, khi Diêu Thiên Hương nhìn thấy Mặc Kiều Sinh mang gương mặt đỏ bừng, vội vàng cáo lui thì nàng ta tò mò nhích lại gần.

“Ngươi thật sự ăn hắn ở trên xe rồi hả?”

“Sao được? Ta chỉ nếm vị ngọt thôi.” Trình Thiên Diệp liếm môi, nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Mặc Kiều Sinh, vẫn còn dư vị.

“Ngươi xem hắn thẹn thùng như vậy kìa. Sao ta có thể ra tay được.”

Diêu Thiên Hương liếc nàng: “Ta thấy ngươi chắc hẳn là không dám, ta hiểu rồi, ngươi chỉ là con hổ giấy, còn không bằng ta.”

“Nói bậy, ta là phu quân của nàng, nàng có biết phép tắc không hả?”

Nơi đóng quân trong thành, nhóm binh sĩ cấp thấp bậc năm mười người một tổ, đang dựng lên những căn nhà tranh giản dị trên đất bùn khô.

Trong phòng, đất cao hơn một chút thì được phủ rơm dày đặc, chính là giường chung của lính.

Dương Lục Hậu ngồi ở giường chung, bưng lấy một chén cơm ngô sần sùi, lùa lấy lùa để.

“Chỗ ngủ này có nóc nhà, ba bữa cơm đều được no bụng, mỗi ngày mặt trời xuống núi sẽ được nghỉ ngơi, không bị đánh, chà chà, cuộc sống thế này thật vui thích.”

“Ngươi thấy cái này thì có gì vui thích, ngươi nhìn Thịnh ca đi, chờ đánh xong trận này, có đất, có nhà, còn thú được một cô vợ xinh đẹp, nhà cửa đề huề, sinh vài tiểu tử mập mạp, đó mới gọi vui thích.”

“Đúng rồi Thịnh ca, sao ngươi lại cùng các huynh đệ chen chúc trong này. Hôm nay, ngươi đã được tước vị cao, phong làm Bách phu trưởng. Nghe nói Bách phu trưởng đều có một gian phòng riêng của mình, bên trong có giường, còn chăn mền, mỗi ngày được phát hai cái bánh bao, có đôi khi còn có thịt mà?”

Trong phòng, vài binh sĩ cấp thấp khó hiểu nhìn Thịnh ca đang nằm trên giường chung, bắt chéo chân.

“Muốn ăn thịt không?” Thịnh Ca ngậm một cọng rơm, nhìn trần nhà: “Ngày mai bắt đầu thao luyện tân binh, mười người một tổ, trăm người một đội, khảo nghiệm định kỳ. Bây giờ ta là Bách phu trưởng, các ngươi là huynh đệ của ta, đến lúc đó ai có thể xông pha cùng ta, ta sẽ chia thịt làm phần thưởng.”

Vài nô lệ vừa được thăng lên bậc năm, khi nghe được chữ thịt, đều đồng loạt nuốt nước bọt.

“Chắc chắn rồi, chúng ta đều nghe theo ngươi. Thịnh ca kêu làm gì chúng ta sẽ làm nấy.” Dương Lục Hậu vội vã tỏ lòng trung.

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng.

Dương Thịnh ở trần, vốc nước rửa mặt bên giếng nước, rồi đi vào sàn vật.

Qua làn sương mù, hắn ta trông thấy trên sàn vật đã có một bóng người màu đen.

Người nọ nghe thấy tiếng bước chân, dừng thương, xoay người lại.

Dương Thịnh nhận ra người này, là Mặc Kiều Sinh, trong trận chiến đã liên tục chém đầu quân địch, được tiến thẳng đến bậc bốn.

Người này cũng là nô lệ như mình, lại chỉ cần một trận thành danh, quan phong Hiệu úy, dẫn năm ngàn người, trở thành người dẫn đội của mình.

Dương Thịnh quỳ xuống đất, chào: “Ty chức Dương Thịnh, là Bách phu trưởng, bái kiến Hiệu Úy đại nhân.”

Mặc Kiều Sinh khẽ gật đầu: “Tới rất sớm.”

Dương Thịnh ngẩng đầu, nói: “Tiểu nhân là người thô kệch, rất ngưỡng mộ uy danh tướng quân. Hôm nay vừa may gặp được, không biết Tướng quân có thể chỉ điểm cho tiểu nhân không?”

Mặc Kiều Sinh nhìn Dương Thịnh, chỉ vào giá vũ khí: “Chọn binh khí.”

Trong nội tâm, người nam nhân này không phục hắn.

Đối với kẻ không phục, Mặc Kiều Sinh không cần suy nghĩ quá nhiều. Không phục, đánh tới khi phục mới thôi.

Sắc trời dần sáng lên, người trên giáo trường dần dần nhiều hơn.

Dương Lục Hậu trông thấy rất nhiều người vây quanh sàn vật.

Gã chen vào đám người, nhìn vào bên trong.

Gã thấy trên sàn là hai mãnh tướng, càng đấu càng khó hoà.

Một người mặc y phục đen, hắn sử dụng một cây thương, mũi thương sáng như tuyết, như con rắn bạc, lóe sáng giữa ánh nắng.

Một người khác mặc võ y màu đỏ, múa một cây đao thép, đao phong hiển hách, sát khí ngút trời, như mãnh hổ hạ sơn.

Mãnh hổ chiến điêu long, hùng ưng đấu cự mãng.

Mọi người thấy cả hai đều hùng dũng, nhất thời ồ ạt ủng hộ.

“Ái chà, Thịnh ca!”

Dương Lục Hậu thấy Thịnh ca lại đang so tài với người ta, càng hưng phấn hơn.

Trong ấn tượng của gã, Thịnh ca chưa từng thất bại trận nào. Đám nô lệ bọn họ đều sợ Thịnh ca.

Ai ngờ lúc này đây, chưa đợi gã ủng hộ, Thịnh ca đã nhảy ra khỏi vòng tròn.

Hắn ta một tay chống đất, mồ hôi rơi lã chã, thở hồng hộc: “Ta chịu thua.”

Mặc Kiều Sinh nâng hắn ta dậy: “Ngươi rất giỏi, sau này không nên chỉ dừng lại ở chức Bách phu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK