“A Phượng, ngươi có thể đi ra gặp ta rồi.” Mặc Kiều Sinh vô cùng kinh ngạc, hắn dẫn A Phượng đến phòng của mình.
A Phượng đi sau hắn, đi từng bước rất chậm. Đi vào phòng, nhẹ nhàng ngồi xuống cái ghế gần đó, mày đẹp khẽ nhíu.
Lòng Mặc Kiều Sinh chùng xuống, thở dài, rót cho y một chén nước.
“Hôm đó lúc ta rời đi, đã gặp Uy Bắc hầu ở cửa. Dường như ông ta rất bất mãn với ta, ta vẫn luôn lo lắng ông ta sẽ giận lây sang ngươi. Quả nhiên...”
A Phượng cầm chén trà sứ thô ráp kia, tay vẽ vòng vòng, như đang lầu bầu nói khẽ: “Gần đây chủ nhân càng ngày càng quá đáng, có lẽ ta sắp không chịu đựng được nữa.”
Tay kia của y níu chặt vạt áo, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, im lặng một lát, y ngẩng đầu, nhìn Mặc Kiều Sinh: “A Sinh, ngươi có thể giúp ta được không?”
Gương mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của A Phượng, hiếm khi lộ ra một biểu cảm dịu dàng thế này: “Ngươi cho ta một cơ hội, để ta được gặp Tấn Việt Hầu. Ta... Ta thử xem mình có thể khiến ngài ấy cũng vừa ý ta không.”
Mặc Kiều Sinh đối mặt với đôi mắt xếch xinh đẹp kia hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải tránh mắt đi.
“Ta xin lỗi, ta không thể lừa gạt chủ nhân, làm ra những chuyện có thể làm phật lòng của ngài ấy.”
Nhưng ta sẽ tìm cơ hội cầu xin chủ nhân, thử xin ngài ấy có thể mua ngươi từ Uy Bắc hầu không.
Mặc Kiều Sinh thầm nói, đây là một việc vô cùng khó xử, hắn cảm thấy mình không có tư cách gì để cầu xin với chủ nhân cả, cũng không chắc rằng liệu chủ nhân có đồng ý không.
Cho nên hắn không nói ra nửa câu sau.
A Phượng gục đầu xuống, cười tự giễu: “Thôi, ngươi không cần quan tâm nữa, là ta khiến người khác khó chịu rồi.”
Y chuyển cái ly trong tay: “Chỗ ngươi có rượu không? Qua hai ngày nữa, chủ nhân sẽ hồi phủ. Ta và ngươi, e là khó có ngày gặp lại.”
“Có. Ngươi chờ ta một lát.”
Mặc Kiều Sinh xoay người lấy ra một bầu rượu trong tủ.
Hắn dùng chén trà, rót cho A Phượng và mình mỗi người một chén.
Hai người lặng yên cụng chén.
Ai nấy đều có suy nghĩ của riêng mình trong khi uống ly rượu này.
Mới uống một chén, Mặc Kiều Sinh cảm thấy đầu hơi choáng, hắn dùng một tay chống bàn, khẽ lắc đầu, kinh ngạc nhìn về phía A Phượng.
Lập tức hắn mất đi sự khống chế đối với thân thể.
A Phượng tiếp thân thể bị ngã xuống của hắn, đỡ hắn nằm lên giường.
Mặc Kiều Sinh chìm vào giấc ngủ say.
A Phượng đứng bên giường, dùng ánh mắt bi thương nhìn vị huynh đệ chẳng mảy may đề phòng mình này.
“Xin lỗi, nếu ta không làm vậy, thứ chờ đợi ta chỉ có cái chết.”
Hắn mở chai rượu, rót hết số rượu còn lại xuống chăn.
Lúc Trình Thiên Diệp thị sát đê về thì sắc trời đã tối.
Vừa về tới phủ, nàng tiện đường đến ngoại viện mà Mặc Kiều Sinh ở.
Ngày ngày hồi phủ, Chúa công đều phải đi xem tên nô lệ thấp hèn kia, đã là bí mật mà phủ Thành Chủ ai ai cũng biết.
Lời đồn đại Mặc Kiều Sinh thay thế Tiêu Tú trở thành đệ nhất “nam sủng” bên cạnh Chúa công cũng dần dần được truyền đi rộng rãi.
Ta phải đi xem cậu nhóc đáng thương kia hôm nay có ăn cơm chưa, có phải lại ngây ngốc để mình bị đói không.
Trình Thiên Diệp tìm lý do cho bản thân.
Nàng tung tăng như chim sẻ bước vào cửa phòng, cười với người ngồi xoay lưng ở bàn: “Tiểu Mặc.”
Trong nháy mắt đó, nụ cười của nàng đột nhiên cứng đờ, bước chân dừng lại,
Màu sắc của người này không đúng!
Không phải là màu xanh thẳm của Kiều Sinh, mà là một loại màu đỏ thẫm lạ lẫm. Vốn xem như là một gam màu vô cùng xinh đẹp, thế nhưng bên trong trộn lẫn vô số màu màu xám dày đặc, có vẻ trầm lặng, đục ngầu khó thấy rõ.
“Ai?” Trình Thiên Diệp quát hỏi.
Nàng lui về sau một bước, chuẩn bị tùy thời gọi thị vệ gần đó.
Người nam tử trước bàn xoay người lại, hai tay xếp lại phủ phục dưới đất, khiêm tốn hành lễ.
Trình Thiên Diệp có ấn tượng với y, nhớ mang máng y là một đầy tớ bên cạnh Uy Bắc hầu, có lẽ người nọ là bạn cũ của Mặc Kiều Sinh.
Trình Thiên Diệp không thấy cảm xúc ác ý trên người y, nên hơi thả lỏng.
Nàng quét mắt nhìn căn phòng, trông thấy Mặc Kiều Sinh đang yên lặng nằm trên giường, vẻ mặt bình thản, dường như không có gì khác thường.
“Ngươi là ai? Kiều Sinh làm sao thế?”
“Hồi bẩm Hầu gia, hạ nô chính là nô lệ của Uy Bắc hầu, tên là A Phượng. Là bằng hữu cũ của Kiều Sinh. Bởi vì nghĩ rằng sắp ly biệt, hai người chúng tôi nhất thời hứng chí, uống khá nhiều. Tửu lượng của Kiều Sinh không tốt, vừa mới ngủ rồi.”
Trình Thiên Diệp bước lên dò xét Mặc Kiều Sinh đang nằm trên giường, thấy toàn thân hắn đầy mùi rượu, ngủ khá sâu, vì vậy yên lòng.
“Kính xin Hầu gia đừng trách phạt hắn, hết thảy đều là do A Phượng. “
A Phượng ngẩng đầu, lộ ra dung nhan tuấn tú. Gương mặt hoa đào, mắt như ngấn nước của y, vừa ngượng ngùng vừa e sợ nhìn Trình Thiên Diệp, nhỏ nhẹ nói:
“Nếu Hầu gia không ghét bỏ, A Phượng có thể thay thế Kiều Sinh hầu hạ cho ngài.”
Trình Thiên Diệp quay đầu, nhìn nam tử kia, mái tóc dài buông thả dưới ánh trăng, xiêm áo nửa khép nửa hở.
Mái tóc dài của y hơi xoăn, rất kiều diễm, trên đầu vai cột một băng vải trắng tựa tuyết, ánh trăng nghiêng ngoài cửa sổ chiếu vào da thịt, nửa sáng nửa tối, lộ ra đầy những vết xanh tím ứ đọng, tạo nên một vẻ đẹp tàn khốc chấn động lòng người.
Ánh mắt như thu thủy, y nhìn Trình Thiên Diệp nhẹ nhàng cười.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trình Thiên Diệp thật không thể tưởng được một nam nhân cũng có thể có thần thái quyến rũ động lòng người như vậy, hơn nữa không hề có vẻ bệnh tật mà mang theo một nét xinh đẹp lạ thường.
Nhưng Trình Thiên Diệp lại cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, nàng thấy được đằng sau gương mặt tươi cười như hoa nọ, chính là sự bi ai sâu sắc, tràn đầy màu xám của sự cam chịu sa ngã.
Nàng thở dài, cởi áo khoác trên người xuống, choàng lên thân thể tuy mỹ lệ nhưng sớm đã đông lạnh đến trắng bệch kia.
A Phượng sửng sốt, y hiếm khi thất bại khi tự mình chủ động thế này.
Thân hình của y đã lạnh đến mức tê cóng, đột nhiên được một kiện áo choàng mang theo độ ấm cơ thể khoác lên mình, một đôi tay trắng noãn duỗi ra, buộc chặt cổ áo cho y, vỗ vào bờ vai y.
Chờ đến khi y phục hồi tinh thần, vị Tấn Việt Hầu kia đã rời đi, trong phòng chỉ còn vọng lại tiếng nói lúc người đó sắp rời đi.
“Đừng ép buộc bản thân làm những việc này.”
Trình Thiên Diệp trốn về nội viện, nàng sờ lên gương mặt đã hơi nóng của mình.
Mẹ ơi, mỹ nam tử ở cổ đại này động một chút lại thoát y, tự tiến cử thế kia, thật sự khiến người ta không tự chủ nổi.
Nàng đột nhiên nhớ tới để một mình Mặc Kiều Sinh ở đó thì vẫn không thể yên tâm được.
Vì vậy nàng ngoắc gọi Tiêu Tú đang đúng lúc đi tới: “Tiểu Tú, trong phòng Kiều Sinh có người của Uy Bắc hầu, làm Kiều Sinh say khướt rồi, ngươi dẫn theo vài người qua xem thử đi, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
...
Mặc Kiều Sinh mơ thấy một cơn ác mộng, hắn mơ thấy mình đang ở thư phòng của người chủ nhân đầu tiên, Ngô Học Lễ.
Hắn quỳ ở đó, dưới đất trước mắt toàn là nghiên mực đã vỡ nát, xung quanh có một vòng người vây quanh, từng người đều đang chỉ trỏ hắn, trăm miệng một lời: “Là hắn, chính là hắn đã gây ra mọi chuyện!”
Mặc Kiều Sinh hoảng sợ, hắn níu chặt vạt áo của chủ nhân: “Không phải ta, chủ nhân, thật sự không phải là ta.”
Thần sắc của Ngô Học Lễ vừa âm trầm vừa khủng bố: “Cởi y phục của nó, đánh 100 trượng, bán vào kỹ viện đi!”
“Không, chủ nhân, xin hãy tin tưởng ta, không phải ta, đừng mà!”
Gương mặt Ngô Học Lễ đột nhiên biến thành Tấn Việt Hầu, y vẫn nhã nhặn ân cần như ngày nào, Mặc Kiều Sinh đang muốn yên lòng.
Lại nghe thấy y cười dịu dàng, nói: “Kiều Sinh, tất cả mọi người đều nói là ngươi, vậy cũng không còn cách nào, đành phải bán ngươi thôi.”
Mặc Kiều Sinh đổ mồ hôi lạnh, bật dậy từ trên giường, phát hiện sắc trời đã sáng tỏ.
Hắn nhớ lại chuyện đêm qua, cảm thấy trong lồng ngực thật khó chịu, cũng không biết là thống khổ nhiều hơn hay phẫn nộ nhiều hơn.
Mặc y phục xong, hắn bất an đi đến nội viện của chủ nhân, không biết đêm qua có xảy ra chuyện gì khiến chủ nhân không vui không, hắn chợt không biết nên đối mặt với chủ nhân thế nào.
Đi được nửa đường, Tiêu Tú giữ chân hắn lại: “Kiều Sinh, gần đây có phải ngươi và người của Uy Bắc hầu khá thân không?”
Tiêu Tú cau mày: “Đêm qua ngươi uống rượu say, lại để cho một ngoại nhân ở lại trong phòng ngươi, ngươi không biết mỗi ngày Chúa công đều đi tìm ngươi sao? May là không có quấy nhiễu đến Chúa công, nếu làm Chúa công không vui, ngươi cũng không gánh nổi cái tội này đâu.”
Mặc Kiều Sinh không thể giải thích, cúi đầu nhận lỗi.
Trương Phức vừa khéo đi ngang qua, mỉm cười, giúp giảng hòa: “Kiều Sinh nhớ người cũ cũng là nhân chi thường tình. Dù sao hai ngày nữa Uy Bắc hầu phải trở về đất phong rồi.”
Hai người nhìn thấy Trương Phức, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Trương Phức ôn hòa nói: “Nhưng Kiều Sinh ngươi phải nhớ kỹ, bây giờ ngươi đã là người của Chúa công. Nên chú ý đến lập trường của mình, ít giao thiệp với người cũ lại, mọi việc lấy Chúa công làm trọng, ngươi thấy đúng không?”
Mặc Kiều Sinh phục hành lễ, trong miệng xưng có tội.
Quả nhiên qua hai ngày, Uy Bắc hầu chào từ biệt Trình Thiên Diệp lên đường.
Trình Thiên Diệp thiết yến trong phủ, tiễn biệt ông ta.
Lúc bày yến, Mặc Kiều Sinh lại gặp được A Phượng.
A Phượng đang thấp giọng nói gì đó với Tiêu Tú ở phòng ngoài, nơi góc tối.
Thấy hắn, A Phượng chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn, không nói lời nào mà xoay người bỏ đi.
“Kiều Sinh, Kiều Sinh, ta đang muốn tìm ngươi.” Tiêu Tú gọi hắn: “Nhanh giúp ta xách cái này với, hộp đựng thức ăn này nặng quá.”
Tiêu Tú cầm theo hai cái hộp đựng thức ăn, oán trách: “Lữ Dao ăn gì nên bị đau bụng rồi, không bò dậy nổi, giờ phút này dưới bếp loạn cào cào cả lên, không ai bưng thức ăn lên cả. Ta lo lắng nên tự mình mang thức ăn lên cho Chúa công.”
Mặc Kiều Sinh nhận lấy hai cái hộp đựng thức ăn, không hiểu hỏi: “Ngươi biết A Phượng?”
“Hôm đó ngươi uống rượu say, Chúa công nói trong phòng ngươi có người lạ, nên lo lắng, bảo ta đi chăm sóc ngươi, nên đã gặp được hắn.” Tiêu Tú vừa đi, vừa xoa cánh tay: “Vừa rồi chỉ trùng hợp gặp được, chào hỏi thôi. Hơn nữa, Chúa công quả thật rất săn sóc ngươi đấy.”
Giờ phút này, yến tiệc trên đại sảnh, hai bên đều là tướng lãnh và quan viên nổi danh đang ngồi đấy, đang cùng nhau nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình, không khí vô cùng hòa hợp.
Tiêu Tú và Mặc Kiều Sinh quỳ đến cạnh Trình Thiên Diệp.
Mặc Kiều Sinh mở hộp cơm, lấy thức ăn ra.