Sau trận tuyết hình thành từng bãi tuyết đọng, con đường gần cổng thành vô cùng khó đi.
Nhưng ở nơi thương đô được xưng là đô thành phồn hoa nhất như Trịnh Châu, trên đường phố vẫn tấp nập kẻ đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
Những tiều phu vác củi, người bán hàng rong lưng đeo khung hàng, nông phụ ngồi xe trâu, binh sĩ mặc áo giáp nắm cầm giáo dài qua lại giẫm trên con đường được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng.
Dòng người qua lại như mắc cửi ra ra vào vào cổng thành rộng lớn.
Bởi vì người xuôi ngược, trên con đường hai bên cổng thành có không ít tiểu thương tụ tập.
Có dựng sạp trà, có bán điểm tâm để những người vội vàng ra khỏi thành hoặc là đường xa trở về có thể nghỉ chân, lót dạ.
Thỉnh thoảng sẽ có một vài nhà giàu cưỡi xe ngựa chạy lộc cộc ngang qua, bùn lầy dưới bánh xe gỗ văng tung tóe, khiến người hai bên đều phải tránh né.
Một thiếu niên lang gánh bánh vừng nướng đang trà trộn vào nhóm lái buôn ven đường. Hắn nương theo gánh hàng để giấu mình, cẩn thận quan sát mỗi một chiếc xe từ ngoài thành trở về.
Tên của hắn là Ám, một thích khách.
Ám không nhớ rõ tuổi chính xác của mình, có lẽ 17, cũng có lẽ là 18.
Hắn chỉ biết là trong số các đồng bạn thì người có thể sống đến cái tuổi này không còn nhiều lắm.
Trong nhóm tử thị được huấn luyện cùng hắn chỉ có một nữ hài còn sống sót, kể cả hắn, sau một cuộc khảo nghiệm tàn khốc.
Sư phụ đã đặt tên cho họ, nữ hài tên là Dương, hắn tên là Ám.
Nhưng hôm nay, nữ hài tên A Dương kia đã không còn nữa rồi.
A Ám ngồi xổm ở ven đường chờ hơn nửa ngày, bụng đã hơi đói.
Mùi bánh nướng của gánh hàng trước mắt bay ra, xộc vào mũi hắn, nhưng hắn vẫn không duỗi tay vào.
Sắp phải triển khai hành động, hắn không cho phép bụng mình có bất kỳ đồ ăn thức uống gì, như vậy rất có thể làm hắn bị nôn khi đang kịch liệt hành động.
Trong khi hành động, dù là một chút sai lầm cũng sẽ cướp đi tính mạng mình.
A Ám nhận được tin tức, mục tiêu sắp đến rồi.
Nhân vật mục tiêu lần này là một nam nhân hai chân tàn phế, ngồi trong xe ngựa.
Người nọ là quan lớn Tấn quốc, vừa đi sứ trở về, tên Chu Tử Khê.
A Ám đã nghe qua tên người này từ lâu.
Trước đây, bằng hữu duy nhất của hắn là A Dương ngồi cạnh hắn hỏi: “Ám, ngươi có từng thích ai chưa?”
A Ám không rõ cái gì là thích, cuộc đời của hắn chỉ có hai chuyện, hoàn thành nhiệm vụ tiếp tục tồn tại, hoặc là nhiệm vụ thất bại rồi chết.
Trong ánh mắt của đồng bạn cùng hắn trưởng thành từ bùn lầy kia toát ra thần sắc mà hắn không thể hiểu được, gương mặt nàng lúc ấy hơi đỏ lên: “Ta thích mục tiêu của ta, tên chàng là Chu Tử Khê.”
“Ngươi không thể, như vậy ngươi sẽ sống không lâu đâu.” A Ám nói.
“Đúng, bởi vì thích chàng nên ta nghĩ là ta sắp chết rồi.” A Dương nhẹ nhàng trả lời.
A Dương quả nhiên rất nhanh đã chết.
Bằng hữu duy nhất mà A Ám có thể nói chuyện đã không còn.
Trên đường vang lên tiếng xe ngựa cuồn cuộn.
Bởi vì dòng người dày đặc, tốc độ xe ngựa này bị chậm lại.
Trước và sau xe ngựa có không ít thị vệ hộ tống.
Sau khi lặn lội đường xa, rốt cuộc họ đã tới cổng thành của quốc gia mình.
Thần sắc các thị vệ đều dần buông lỏng.
Họ thoải mái trò chuyện với nhau, thương lượng buổi tối nên đến đâu uống một ly rượu mạnh giải lao.
Cửa sổ xe rèm được nhấc lên lộ ra một gương mặt sáng sủa, nho nhã.
Đây là mục tiêu của A Ám.
A Ám không hận cũng không thích kẻ này, nhưng hắn vẫn phải lấy mạng y.
Dùng mạng người khác để đổi lấy sự sống còn của mình, loại chuyện này hắn đã làm vô số lần.
Nâng quang gánh của mình, hắn đi đến chỗ xe ngựa.
Trên đường phố náo nhiệt, thiếu niên cùng xe ngựa đi ngang qua nhau.
Ngựa kéo xe như bị vật gì đó làm kinh động, hí dài một tiếng chồm lên, thoáng chốc đã đụng ngã thiếu niên gánh hàng.
Bánh vừng màu vàng rơi đầy đất. Thiếu niên bánh vừng lăn lộn dưới đất, đang ôm chân đau mà gào liên tục.
Xe ngựa nhanh chóng được các thị vệ khống chế.
Đám người xung quanh lao tới.
A Ám ngã lăn dưới đất, giả bị thương nặng mà hô đau.
Một chiếc xe lăn ngừng trước mặt hắn, trên xe lăn là một vị nam tử tao nhã đang ngồi.
“Tiểu huynh đệ có sao không? Bị thương nặng không?” Người nọ vươn tay, ân cần hỏi thăm.
Thật tốt quá, mục tiêu đã xuống xe, muốn lại gần mình.
A Ám thầm thấy may mắn. Hắn vốn nghĩ bức dừng ngựa rồi sẽ tùy thời động thủ.
Hắn lặng lẽ đánh giá bốn phía, trong đám người vây xem có vài đồng bọn của mình, đang lặng lẽ nháy mắt với hắn, chuẩn bị tùy thời tiếp ứng.
Thời cơ cực kỳ tốt!
A Ám rút chủy thủ, bỗng chốc đâm về phía người nam nhân gần trong gang tấc kia!
Thị vệ Chu Tử Khê phản ứng lại ngay, mạnh mẽ đẩy xe lăn ra, bánh xe lăn bị trượt trên lớp tuyết kéo theo Chu Tử Khê té xuống đất, tránh được một đao trí mạng trong gang tấc.
Đám người vây xem lập tức nháo nhào cả lên.
Trong lúc nhất thời, nhóm người xô đẩy làm Chu Tử Khê bị ngăn cách với hộ vệ của y.
A Ám vung đao đâm về phía nam tử đang hành động bất tiện trên nền tuyết.
Nam tử kia ngẩng đầu thấy một đôi mắt trong trẻo đang nhìn hắn.
Không biết tại sao, trong đầu A Ám đột nhiên vang lên giọng nói của A Dương: “Bởi vì thích chàng nên ta nghĩ là ta sắp chết rồi.”
A Dương vì y mà chết.
Trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, A Ám dừng lại.
Cũng bởi vì khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một bàn tay giơ ra bắt được lưỡi dao của hắn, làm hắn không đâm xuống được.
Đây là một thiếu nữ trạc tuổi hắn.
Nữ tử này cầm một thanh đoản đao trong tay, trong chớp mắt đã cùng hắn trao đổi mười chiêu.
Cao thủ chỉ cần so mấy chiêu đã có thể biết thực lực của đối phương.
A Ám biết nhiệm vụ lần này của mình thất bại rồi. Hắn không thể nào lấy tính mạng của mục tiêu từ tay nữ tử này.
Hắn liều mạng để mình trúng một đao, lao khỏi vòng vây, bỏ chạy.
Người thiếu nữ kia đúng là A Giáp. Nàng dựng xe lăn dậy, đỡ Chu Tử Khê khỏi đống tuyết, đưa người lên xe lăn: “Chu đại nhân, ngài không sao chứ?”
“Đa tạ cô nương, ta không sao.” Chu Tử Khê thở dốc một hơi, ổn định lại tâm trạng của mình: “A Giáp cô nương, sao cô lại tới đây.”
“Mấy ngày trước Chúa công cũng gặp phải thích khách, Chúa công lo cho ngài nên lệnh cho ta tới đón ngài.” A Giáp nói. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Chúa công cũng đích thân đến.”
Cách không xa, Trình Thiên Diệp đang ngồi ở trên ngựa.
Nàng níu dây cương, nhìn một mảnh hỗn loạn trước mắt, nổi giận.
Nếu nàng không lo xa thì có thể đã tới chậm một bước.
Vừa mới trở về Trịnh Châu, Chu Tử Khê có thể sẽ chết ở cổng thành, chết trước mắt mình.
Những thích khách trà trộn trong đám người kia đang bỏ chạy tán loạn.
Vô số lính Tấn quốc cầm binh khí chạy đến, tìm đuổi bắt thích khách.
“Lập tức đóng cổng thành, toàn thành nội bất xuất ngoại bất nhập, cần phải bắt được thích khách.” Trình Thiên Diệp ra lệnh.
Trong số thích khách hành thích Chu Tử Khê, có một thiếu niên vô cùng đặc biệt, màu sắc trên người hắn chỉ là một màu đen thuần túy.
Không trộn lẫn bất kỳ màu đen hỗn tạp nào khác.
Trình Thiên Diệp chưa bao giờ gặp được người có một màu sắc đen nhánh như vậy.
Viên ngọc đen bóng dưới ánh mặt trời.
Nàng muốn tìm ra thích khách này, tìm ra kẻ đứng phía sau, bắt bọn hắn phải trả giá đắt cho hành vi ngu xuẩn của mình.
Trở lại hành cung.
Trình Thiên Diệp bình tĩnh ngồi vào vị trí của mình. Nàng kéo tay A Giáp, lật bàn tay của nàng ta lên, chỉ thấy lòng bàn tay có một vết thương dữ tợn, tay A Giáp chảy đầy máu.
Thời khắc nguy cơ, A Giáp dùng cái tay này nắm chặt lưỡi đao của địch, cứu mạng Chu Tử Khê.
Trình Thiên Diệp đổ thuốc lên vết thương rồi tự tay băng bó: “Lát nữa truyền quân y, khám kỹ lại cho cô.”
Mỉm cười, A Giáp lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn: “Vết thương nhỏ thôi, Chúa công đừng bận tâm.”
“Rõ ràng rất đau, vì sao còn phải cười?” Trình Thiên Diệp ngẩng đầu nhìn thiếu nữ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi này. Nàng ta còn nhỏ như vậy, mà đã chịu đau thành quen, nếu không phải do bàn tay đầy máu thì nhìn biểu hiện sẽ không biết nàng ta bị thương nặng như vậy.
“A Giáp, lúc người ta vui mới có thể cười còn lúc đau thì sẽ khóc.” Trình Thiên Diệp quấn băng vải thành từng vòng. “Cô không cần phải cố lừa gạt nội tâm của mình đâu, sau này khi đau, cô có thể đau, nếu tức giận thì có thể tức giận.”
A Giáp sửng sốt, trừng mắt nhìn: “Nhưng sư phó nói cho ta biết, bất cứ lúc nào cũng không được để lộ ra cảm xúc thật sự của mình, chỉ có nhìn không thấu nét mặt của ngươi, địch nhân mới đoán không được hành động của ngươi. Là một tử thị hợp cách thì không cần trái tim mình, không cần vẻ mặt của mình.”
Trình Thiên Diệp không nói gì, trên cái thế giới này còn có quá nhiều hắc ám, góc khuất mà nàng chưa từng chạm đến.
“Chu đại nhân, ngài cảm thấy những thích khách này là do ai phái tới?” Trình Phượng hỏi. “Mấy ngày trước đây, Chúa công gặp một gã thích khách, người nọ khoảng bốn mươi, dáng người nhỏ gầy, võ nghệ cao siêu, ta và A Giáp cùng ra tay mà còn không lại hắn.”
Chu Tử Khê suy tư, nói: “Bên cạnh thái tử Tống quốc Cơ Ngang có một kẻ tâm phúc, tên là Kiệt, có vẻ giống với thích khách mà các ngươi miêu tả. Lần trước chúng ta bắt Tống quốc cắt đất bồi thường, Cơ Ngang đã hận ta thấu xương, với tài đức như hắn quả thật có khả năng mưu đồ loại việc ti tiện này.”
Y nhớ lại thiếu nữ A Dương chết vì y, trong lòng thương cảm: “Hôm nay thiếu niên hành thích ta, cũng nhắc ta nhớ tới một vị cố nhân. Tuy dung mạo không giống, nhưng trên người bọn họ có rất nhiều đặc điểm tương tự. Người nọ chính là một tử thị của Tống quốc.”
Mùa tuyết rơi là một trong những thời tiết gian nan nhất trong năm đối với dân nghèo.
Mặc dù Trịnh Châu là thành thị tương đối phồn hoa nhưng cũng có không ít dân chạy nạn thiếu y phục, lương thực và không có chỗ ở cố định.
Ở khu xóm nghèo Tây Thành, khắp nơi là túp lều rách nát không thể nào chống chọi qua gió tuyết.
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi vội vàng đi ngang qua đống tuyết.
Hắn mặc một bộ y phục đen nhánh, tóc thắt bím, không thấy rõ diện mạo. Trên người hắn là một chiếc áo bông cũ nát, tay cầm một miếng bánh hấp, vừa đi vừa gặm.
Ở góc tường có một tiểu khất đói đến mức xương bọc da, nhìn miếng bánh hấp trong tay hắn mà thèm thuồng nuốt nước bọt.
Cuối cùng không cưỡng lại được sự hấp dẫn, gã giơ cái chén bể lên ngăn đón thiếu niên có vóc dáng to cao hơn gã nhiều.
“Ca, cho xin một miếng ăn đi, xin một miếng thôi. Ta thật sự đói lắm.”
Thiếu niên kia một cước đá văng chậu thiết, trông thấy chậu thiết lăn vài vòng trên đất, phát ra tiếng leng keng. Tựa như vừa làm một việc gì đó hay ho, hắn phá lên cười.
Tiểu khất cái thất vọng nhặt chậu của mình lên. Gã thật sự quá đói rồi, đói đến mức nội tâm đều luống cuống.
Nếu có thể ăn được nửa miếng bánh hấp đó, gã tình nguyện chịu đấm ăn xôi.
Mặc dù trong nội tâm biết rõ, cho dù bị đánh, miếng bánh cũng sẽ không rơi vào tay gã.
“Bịch”, nửa miếng bánh hấp đã rơi vào chậu của gã. Gã không thể tin được chà chà hai mắt mình, nhanh chóng cầm lấy miếng bánh bột ngô tọng hết vào miệng.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Gã khóc nức nở cảm tạ.
Ngẩng đầu, trông thấy thiếu niên kia đã đi xa, đưa lưng về phía gã lơ đễnh khoát khoát tay.
Một chiếc xe ngựa từ góc đường chậm rãi đi tới.
Màn xe được nhấc lên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Đúng là người kia, bắt lấy hắn.”
Tiểu khất cái hoảng sợ thấy một thị vệ hồng y bước khỏi xe. Trên cây cung của người đó có lắp một mũi tên. Mũi tên nhọn “vút” bắn trúng thiếu niên vừa mới chia bánh hấp cho gã.
Sau lưng thiếu niên trúng một mũi tên, hơi lảo đảo nhưng động tác nhanh nhẹn xoay người dậy, chạy về phía trước.
Thị vệ hồng y liên tiếp bắn thêm hai mũi tên, trúng hai chân thiếu niên, làm hắn khuỵu xuống đất.
Trên ngã tư đường tuôn ra vô số binh lính áp thiếu niên đang giãy dụa muốn đào thoát xuống đất, trói lại.
Nhảy xuống khỏi xe ngựa của Trình Thiên Diệp, A Giáp lạnh lùng nói: “Chặn miệng của hắn lại, đừng cho hắn tự vẫn. Áp tải đi tra khảo kỹ càng.”