Mặc Kiều Sinh lĩnh quân trở về.
Lần xuất chinh này đi đã hơn một tháng.
Đã hơn tháng rồi không gặp Chúa công.
Hắn rảo bước vào cửa cung, khao khát muốn gặp người đó lại càng mãnh liệt.
Hắn leo lên bậc thang dẫn đến ngô điện, đi qua khoảng sân rộng lớn, bước chân chợt càng lúc càng nhanh rồi chạy chậm, đi qua hành lang gấp khúc.
Ở cuối hành lang đón ánh mặt trời, có một người cầm tờ giấy đang ngồi trên “ghế có bánh xe”. Đó là một nam tử phong thần như ngọc đang cầm sách gỗ, mải mê nói gì đó.
Chúa công một tay vịn thành ghế của y, chăm chú lắng nghe, lúc nào cũng đáp lại vài câu.
Mặc Kiều Sinh đành dừng bước.
Hắn thoáng điều chỉnh hô hấp của mình, quy củ tiến lên chào theo kiểu quân đội.
“Kiều Sinh, ngươi đã trở về?” Trình Thiên Diệp nhìn hắn cười nói.
“Ngươi đã đón mẫu thân của Tử Khê về chưa? Tình trạng của lão thái thái thế nào rồi?”
Chúa công thật quan tâm vị Chu tiên sinh này.
Mặc Kiều Sinh bỗng thấy ảm đạm đôi chút: “Hồi bẩm Chúa công, Cơ lão phu nhân vẫn mạnh khỏe nhưng vẫn chưa nhận ra ai cả. Hiện bà ấy đã được sắp xếp ở trong nội viện của Chu... Chu tiên sinh rồi.”
Chu Tử Khê nâng tay hành lễ, giọng điệu cảm kích: “Đa tạ Mặc tướng quân, ân giúp đỡ thân mẫu tôi của tướng quân, Tử Khê khắc trong tâm khảm.”
Mặc Kiều Sinh đáp lễ lại.
Hắn trông thấy Chúa công mang vẻ mặt ôn hoà nói với Chu Tử Khê: “Lão phu nhân bình an thật sự là vạn hạnh. Vậy, cuối cùng ta có thể yên tâm rồi.”
Trình Thiên Diệp đẩy Chu Tử Khê ra ngoài.
Mặc Kiều Sinh nghiêng người cúi đầu cung kính, bánh xe di chuyển qua bên chân hắn, sau đó là áo bào của Chúa công. Chúa công chẳng hề quay đầu nhìn lại. Mặc Kiều Sinh chỉ biết mím chặt môi.
Trong nháy mắt lướt qua đó, Trình Thiên Diệp đột nhiên đưa tay ra, níu tay Mặc Kiều Sinh, giấu nó ra sau lưng nàng rồi siết chặt, dùng ngón tay xoa xoa.
Mặc Kiều Sinh rớt lại phía sau một chút, cứ thế được dắt đi sau lưng Chúa công.
Mặt của hắn đỏ bừng.
Thị vệ hai bên mắt xem mũi, mũi xem tim, ra vẻ như không thấy.
Vẫn là Bích Vân đỏ mặt bước lên, đón lấy xe lăn của Chu Tử Khê.
“Chúa công, để nô tì tiễn Chu tiên sinh trở về đi.” Bích Vân nói.
Trình Thiên Diệp tiễn Chu Tử Khê đến bậc thang ngô điện, phó thác cho Bích Vân nói: “Bích Vân, ngươi rất chu đáo, lão phu nhân giao cho ngươi chăm sóc vậy. Ngươi cẩn thận sắp xếp mọi việc, cần phải săn sóc lão phu nhân kỹ lưỡng. Nếu có thiếu gì cứ đi tìm Lữ Đại tổng quản nói là ta căn dặn vậy, biết không?”
Bích Vân giúp đẩy xe lăn của Chu Tử Khê đi được một quãng khá xa rồi lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Đúng lúc trông thấy, Chúa công đẩy Mặc tướng quân vào trong ngô điện.
Ai dô, Chúa công lại không nhớ đóng cửa, những người bên ngoài không thể tinh tế lặng lẽ giúp một tay hay sao chứ?
Ngoài thành Biện Châu, có một đồng cỏ to lớn, là nơi nuôi dưỡng quân mã. Tư Mã Đồ được Trình Thiên Diệp cắt cử giao nhiệm vụ quản lý việc nhân giống và bảo dưỡng quân mã.
Lúc Mặc Kiều Sinh tìm được hắn ta, hắn ta mặc một bộ hồ phục, đang bận rộn kiểm tra vài lứa ngựa đực được Tây Vực tiến cử.
“Kiều Sinh, ngươi tới thật đúng lúc.” Hắn ta kéo tay Mặc Kiều Sinh: “Mau đến xem xem mấy lứa ngựa này thế nào?”
“Đây là ngựa tốt hiếm có đấy.” Mặc Kiều Sinh nói: “Tuy thoạt nhìn không phải rất thu hút nhưng thực tế gân cốt của chúng nó rất cường tráng, sức chịu đựng bền bỉ, có thể chạy đường xa. Giống này thích hợp sử dụng trong quân nhất.”
“Đúng vậy!” Tư Mã Đồ vỗ tay cái đốp: “Ngươi nghĩ hệt như ta. Ta muốn nhân giống bọn nó, để mọi việc của quân kỵ binh ta đều thuận lợi.”
“Đúng rồi, Kiều Sinh, ngươi tìm ta có chuyện gì thế?”
Mặc Kiều Sinh chợt đỏ mặt.
Tư Mã Đồ dẫn theo Mặc Kiều Sinh đến nha môn mình nghỉ ngơi thường ngày.
Hắn ta tìm hai cái chén, hâm nóng bầu rượu, rót cho Mặc Kiều Sinh một chén đầy.
Hai người cụng chén, Mặc Kiều Sinh nâng chén lên môi, từ từ uống.
“Ý của ngươi là?” Tư Mã Đồ rót thêm rượu cho hắn:“Ngươi muốn hỏi ta về kỹ năng lấy lòng Chúa công?”
Mặc Kiều Sinh gật đầu.
“À.“ Tư Mã Đồ xoa tay: “Ta không rành lắm về mấy cái long dương (ý nói đồng tính) này.”
“Nhưng... Nhưng ta cũng không biết phải hỏi ai nữa.”
“Sao ngươi đột nhiên muốn hỏi việc này? Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn chưa từng cùng Chúa công... ‘lưỡng tình tương duyệt’ sao?”
Mặc Kiều Sinh đỏ bừng cả mặt. Hắn cứ ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Chẳng biết tại sao, Chúa công, người không thật sự cùng ta...”
“Vì sao chứ?” Tư Mã đồ kinh ngạc nói: “Chúa công rõ là vô cùng thích ngươi, thậm chí còn không cố ý che giấu mối quan hệ với ngươi.”
“Chẳng lẽ ngươi? Ngươi có bài xích với mấy việc giường chiếu sao?”
Mặc Kiều Sinh u sầu nói: “Tuy ta thật lòng muốn giao mình cho Chúa công nhưng ta quả thật không, không quen cái này lắm... Có lẽ Chúa công biết được, cho nên người thà tự nhẫn nhịn chứ không ép uổng ta.”
Tư Mã Đồ mỉm cười: “Hóa ra là ngươi bận tâm việc này. Nếu là ta, chỉ cần là người trong lòng ta, bất luận nàng là ai ta cũng sẽ không chối từ.”
Hắn ta tới gần Mặc Kiều Sinh: “Chỗ công chúa có một loại thuốc, ta đi xin một lọ cho ngươi nhé, tự ngươi uống hết, bảo đảm có làm gì ngươi cũng không chống cự.”
Mặc Kiều Sinh mặt đỏ tới mang tai, quay mặt sang chỗ khác: “Ta thật lòng muốn thỉnh giáo ngươi. Ngươi, đừng có giễu cợt ta.”
“Ta làm gì dám giễu cợt ngươi? Ngươi đột nhiên nóng lòng như vậy, là vì Chu Tử Khê kia phải không?” Tư Mã Đồ nhìn hắn, nói.
Mặc Kiều Sinh im lặng.
“Ta đã thấy người kia. Y lớn lên lịch sự tuấn tú, nhẹ nhàng có lễ, thông hiểu thi thư, thân thể còn đang có tật. Chân y bị phế, Chúa công sẽ rất thương cảm y. Ngươi thường xuyên xuất chinh, lúc nào y cũng làm bạn với Chúa công, quả thực...”
Hắn ta bóc trần tâm sự của Mặc Kiều Sinh. Mặc Kiều Sinh chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội.
“Vậy đi, cái này tặng ngươi.“ Tư Mã Đồ lấy ra một quyển sách lụa từ trong hộc tủ, gật gật đầu, cười nói: “Ngươi trở về tự nghiên cứu. Cần phải bắt lấy trái tim Chúa công.”
Mặc Kiều Sinh kì kèo vài phen, cuối cùng cũng nhận quyển sách lụa, giấu vào trong áo, đứng dậy cáo từ.
Trình Thiên Diệp đang ở trong quán nữ học của Diêu Thiên Hương.
Hai người đứng trên lầu các, nhìn các nữ thường dân ăn mặc mộc mạc ra ra vào vào quán.
Tòa phủ đệ chiếm diện tích rộng lớn này vốn là phủ công chúa y theo lời hứa lúc trước của Trình Thiên Diệp ban cho Diêu Thiên Hương.
Nhưng bây giờ Diêu Thiên Hương ở trong nội cung Tê Phượng các của nàng nên nàng ta chuyển chỗ này thành nữ học quán đệ nhất Tấn quốc.
Nữ học quán không học tập quân tử lục nghệ [1] giống nam học quán, mà là trừ văn hóa tri thức ra, quan trọng là còn truyền dạy các kỹ năng sống cho họ.
[1] Lục nghệ bao gồm lễ, nhạc, bắn cung, toán học, cưỡi xe ngựa và thư pháp. Hầu hết những khái niệm này được cho là bắt nguồn từ trường phái tư tưởng của Khổng Tử.
Mời giáo sư trong các ngành như tú phường, trát nhuộm, dệt, nuôi dâu, ẩm thực vân vân đến giúp giảng dạy.
Học phí còn rất rẻ.
Bởi vậy, đại đa số là phụ nhân.
“Hay đấy, Thiên Hương, ngươi nghĩ ra thế nào vậy?” Trình Thiên Diệp vịn lan can lầu các, hỏi: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ làm một học quán dạy cho các nữ tử quý tộc nghiên học thi văn. Thế nhưng, ta không ngờ ngươi tạo ra một học quán... thực tế như vậy.“
Diêu Thiên Hương cười: “Ta mở một nơi cho nữ tử quý tộc ngâm thơ đối đáp làm gì hả? Làm chỗ cho các nàng ấy giao lưu văn hóa à?”
“Ta hy vọng có thể nâng cao địa vị của nữ tử chúng ta trong đời sống, dù là chỉ là một chút.” Nàng ta duỗi hai ngón tay khoa tay múa chân: “Những nữ giới này học xong về nhà, có thể chống đỡ kinh tế cho gia đình, trong nhà sẽ có quyền lên tiếng hơn. Ít nhất, họ cũng có chút kiến thức, không cần phải làm một phụ nhân mù quáng đi theo và phụ thuộc vào nam nhân. Trước mắt, ta chỉ có thể làm được đến vậy thôi.”
“Ngươi làm rất đúng. Địa vị kinh tế thường sẽ quyết định địa vị xã hội.” Trình Thiên Diệp vỗ Diêu Thiên Hương: “Thiên Hương, ngươi thật là một nữ tử nhạy cảm, đáng tiếc lại sống ở thời đại này. Nếu như...”
“Nếu gì?” Diêu Thiên Hương kỳ quái hỏi.
“À.” Trình Thiên Diệp lúng túng.
Diêu Thiên Hương huých vai nàng: “Ngươi đó, ngươi còn tính gạt Kiều Sinh bao lâu? Hắn sắp phải xuất chinh đến Trịnh Châu rồi nhỉ? Thật đúng là tàn nhẫn mà.”
Trình Thiên Diệp lâm vào suy tư.
“Kiều Sinh của ngươi gần đây dường như rất lo được lo mất.“ Diêu Thiên Hương kề tai nói: “Hôm qua, hắn tới tìm Tư Mã đồ...”
Lúc Trình Thiên Diệp trở về nội cung thì trời đã tắt nắng. Trong nội cung đã thắp cao đèn cung đình.
Nàng ngồi ở bàn chốc lát, cảm thấy nỗi lòng khá bất định.
Vì vậy, nàng dạo bước ra ngoài. Ở chỗ khúc ngoặt hành lang, căn phòng cách tẩm điện của nàng một bức tường, cũng lộ ra ánh nến mờ nhạt.
Tuy Kiều Sinh đang ở gần mình nhưng nếu không triệu thì hắn chưa bao giờ sẽ chủ động tìm đến mình vào ban đêm.
Lúc Trình Thiên Diệp hiếu kỳ, lặng lẽ tới gần căn phòng đó, hé cửa sổ ra, nàng thấy Mặc Kiều Sinh đang chong đèn đọc sách.
“Kiều Sinh?”
Trình Thiên Diệp gõ cửa.
Nghe thấy trong phòng vang lên tiếng rầm hỗn loạn, tựa như có người ngã từ trên ghế xuống.
Sau một lát, Mặc Kiều Sinh mở cửa. Vẻ mặt hắn bối rối, sắc mặt ửng hồng.
“Ngươi đang làm gì đấy?” Trình Thiên Diệp cắn môi, vươn tay ra: “Xem cái gì mà khẩn trương vậy? Cho ta xem thử nhé?”
Ánh mắt Mặc Kiều Sinh né tránh. Hắn nghiêng mặt đi, thân thể cứng ngắc, không chịu nói năng gì.
Lần đầu tiên, hắn cự tuyệt yêu cầu của Chúa công.
Trình Thiên Diệp phì cười, nàng biết rõ đó là cái gì: “Đi ngâm ôn tuyền không? Khuya hôm nay? Chỉ có hai chúng ta thôi.”
Tây Sơn Nguyệt thần tuyền, sương khói lượn lờ, tiếng côn trùng kêu vang vào ban đêm, trông như một giấc mộng.
Mặc Kiều Sinh ngâm mình trong suối nước ấm áp. Hắn nhìn miếng vải màu đen trong tay một lát rồi giơ lên buộc vào mắt mình.
Hắn sắp phải xuất chinh thảo phạt Khuyển Nhung rồi, đây có thể là cơ hội duy nhất trước khi đi Trịnh Châu của hắn.
Mặc Kiều Sinh nhiều lần tự nhủ, bất luận Chúa công làm gì, đều phải thể hiện ra mình rất thích. Lúc này đây, ta nhất định phải khiến Chúa công vui vẻ, tuyệt đối không thể giống như trước đây.
“Ngươi có muốn tháo miếng vải che mắt xuống không, Kiều Sinh?” Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Được tháo vải che sao? Chúa công muốn ta tháo vải che xuống.
Mặc Kiều Sinh do dự một lát. Hắn giơ tay lên, cởi bỏ miếng vải đen buộc trên mắt.
Hắn chậm rãi xoay người.
Bên bờ hồ cẩm thạch có một bóng người đang ngồi. Người đó tóc dài kiều diễm, bờ môi mỉm cười, đôi chân nhỏ nhắn nhẹ nhàng bước vào làn nước.
Người khoác áo trăng đi về phía hắn, tựa như một cơn ảo mộng.