Trình Thiên Diệp nhìn thấy Chu Tử Khê dẫn theo thiếu niên sắc mặt tái nhợt kia tiến vào, rất lấy làm kinh hãi.
“Ngươi nói cái gì?” Trình Thiên Diệp kinh ngạc hỏi: “Ngươi, ngươi muốn giữ hắn ở bên người?”
Chu Tử Khê cung kính hành lễ: “Mong Chúa công ân chuẩn.”
Trình Thiên Diệp suýt nữa không tiếp lời được.
Trong ấn tượng của nàng, Chu Tử Khê là một người rất tự ràng buộc mình.
Y xuất thân thi thư thế gia, từ nhỏ chú ý lễ nghi, ngôn hành cử chỉ đều có cảm giác quân tử đoan chính, chưa bao giờ chủ động đưa ra những yêu cầu không thỏa đáng với Trình Thiên Diệp.
Mấy ngày trước đây Chu Tử Khê đến cầu nàng thả thiếu niên tên Ám này ra, Trình Thiên Diệp cũng thấy không sao.
Sau khi A Giáp biết đã phái người lặng lẽ theo dõi A Ám, muốn thử xem có thể tìm ra người giật dây hay không. Chu Tử Khê cũng không kiên trì phản đối.
Nhưng mấy ngày nay điều gì đã khiến y lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ, làm ra hành động quá không hợp lẽ thường, muốn giữ thích khách địch quốc ở bên mình.
“Này, ngươi tên gì?” Trình Thiên Diệp hỏi.
Thiếu niên gầy gò phục hành lễ, ngắn gọn đáp: “Ám.”
Trên cổ hắn được quấn băng vải màu trắng, khom lưng, cúi đầu không nói một lời.
Trình Thiên Diệp nhìn hắn, đột nhiên có chút nhớ Mặc Kiều Sinh của năm đó.
Kiều Sinh cũng đã từng luôn lặng lẽ, ẩn nhẫn trước mặt nàng như vậy, dù trong lòng vô cùng căng thẳng nhưng cũng không dám nhiều lời dù là một chữ.
“Tiểu Ám.“ Trình Thiên Diệp cố gắng nói thật chậm: “Ngươi ra ngoài chờ một lát.”
A Ám hành lễ, đứng dậy, không nói một lời lui ra ngoài.
“Tử Khê, ngươi nghĩ gì vậy?” Trình Thiên Diệp tò mò hỏi: “Chỉ vì thương hại hắn? Hay là vì nhớ tới A Dương cô nương?”
Giọng nói trầm thấp của Chu Tử Khê vang lên: “Không, là vì hắn chủ động vươn tay xin ta giúp đỡ.”
Trình Thiên Diệp không hiểu lắm.
Chu Tử Khê im lặng một lát, rồi nói: “Chúa công, thần đã từng rơi vào vực sâu. Trong những tháng ngày sống ở vũng bùn tăm tối đó, con người sẽ trở nên chết lặng rồi đánh mất bản thân, thậm chí không dám tìm kiếm lại ánh sáng.”
“Lúc ấy, Chúa công ngài rõ ràng đang ở trước mắt ta, nhưng ta không có can đảm chống lại vận mệnh của mình.” Ánh mắt Chu Tử Khê nhìn vào hai chân mình, nhớ tới đoạn chuyện cũ này làm y hối tiếc không thôi.
“A Dương, nàng cũng giống như ta, khuất phục dưới vận mệnh của mình. Cuối cùng, vì ta, nàng mới quyết định phản kháng, đáng tiếc hết thảy đều đã quá muộn.”
Chu Tử Khê ngẩng đầu lên: “Thiếu niên này, hắn và A Dương cùng nhau lớn lên, có cuộc đời giống như A Dương. Hắn đã lấy hết dũng khí, đưa tay cho ta. Thần không đành lòng cự tuyệt hắn.”
A Ám đứng trong đình viện,
Ánh nắng ngày xuân ấm áp bao phủ lấy hắn.
Hắn khẽ giơ cánh tay mình lên, nhìn ánh sáng chiếu vào trên da thịt.
Là một thích khách thường xuyên ẩn nấp ở chỗ tối, hắn thật sự không quá quen đứng dưới ánh mặt trời như vậy.
Nhưng giờ khắc này, hắn muốn ánh sáng mặt trời chiếu lên người mình.
Để cơ thể lạnh như băng được hấp thụ sự ấm áp, giúp hắn chống chọi với sự bất an.
Tiếng xe lăn quen thuộc vang lên ở phía sau.
Tấn Việt hầu đẩy Chu tiên sinh đi tới chỗ hắn.
A Ám xoay người, phục hành lễ, im lặng đợi quân vương cao cao tại thượng tuyên bố vận mệnh của mình.
Hắn nhìn con đường lát đá xanh trước mắt. Lớp bùn giữa khe hở của các viên gạch, trùng hợp có hai phiến chồi non đang ngoan cường đâm ra.
“Ngươi, muốn ở cạnh Tử Khê?” Tiếng nói của Tấn Việt hầu vang lên trên đầu hắn.
A Ám chăm chú nhìn chồi non kia, hắn nghe thấy được câu trả lời của mình.
“Vâng. Xin ngài.”
Đúng vậy, ta muốn, ta muốn đứng bên cạnh Chu tiên sinh.
Ta muốn sống trong thế giới đầy ắp ánh mặt trời của các người.
Van xin ngài.
Hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Chu Tử Khê.
Khi hắn nhìn về phía Chu Tử Khê, xung quanh viên bảo thạch màu đen này sáng lên một vòng viền vàng xinh đẹp.
A Ám nghe được một câu trả lời mà hắn tha thiết chờ mong.
“Vậy được, từ nay về sau ngươi hãy theo Tử Khê.”
Trình Thiên Diệp cúi người, nhìn thiếu niên quỳ phục ở trước mắt.
A Ám ngẩng đầu, lộ vẻ khó thể tin.
Hóa ra hắc diệu thạch khi đặt dưới ánh mặt trời lại có sắc thái xinh đẹp như vậy.
Nhìn A Ám đẩy xe lăn Chu Tử Khê đi xa, Trình Thiên Diệp lại nhớ nhung viên lam bảo thạch thuộc về mình, màu xanh kia vừa lóng lánh vừa rực rỡ.
Nàng quyết định biên một phong thư cho Mặc Kiều Sinh.
——
Diễn võ trường trong quân doanh Phong Đô, Mặc Kiều Sinh chắp tay đứng đó, kiểm tra tình hình thao luyện của chúng tướng sĩ.
Lúc trước bọn họ mang theo mười vạn nhân mã xuất phát từ Trịnh Châu, trải qua mấy tháng để công thành đoạt đất.
Ven đường, không ngừng thu nạp tráng ngũ (người có sức khỏe tráng kiện) và hàng binh (binh sĩ đầu hàng), hôm nay nhân số đội ngũ càng lúc càng nhiều, đã đạt đến hai mươi vạn.
Dương Thịnh đứng bên cạnh hắn: “Tướng quân, chúng ta đã ở Phong Đô ba tháng, sớm đã đứng vững vàng gót chân, hôm nay binh hùng tướng mạnh, lương thảo đầy đủ. Rốt cuộc khi nào chúng ta mới binh phạt cái lão khốn kiếp Hàn Toàn Lâm kia, các tướng sĩ đều chờ đợi lắm rồi?”
Mặc Kiều Sinh: “Không vội, ta đã dâng thư xin chỉ thị của Chúa công, chờ ý chỉ Chúa công đến rồi nói sau.”
Dương Thịnh suy xét một chút, đến gần hơn: “Mặc Tướng quân, lời nói của thuộc hạ xuất phát từ nội tâm. Trên đường chúng ta tiến đánh đã chiếm rất nhiều thành trì, được nhiều nhân mã như vậy. Hôm nay chúng ta dựa vào tiếp tế của Phong Đô, nhưng Biện Kinh không hề phát viện trợ tới, việc chúng ta nắm bắt Hán Trung cũng không có vấn đề gì.”
Hắn ta thấp giọng: “Nhưng nếu chúng ta lại đánh tiếp, mặc dù Tướng quân không hai lòng nhưng chỉ e Chúa công cũng sẽ không yên tâm về Tướng quân. Tướng quân nên có tính toán riêng cho bản thân mới phải.”
Mặc Kiều Sinh nhìn hắn ta: “Ngươi đừng lo nghĩ, ta tự thề sẽ thuần phục Chúa công. Chúa công cũng rất tin cậy ta, tuyệt không nghi kỵ.”
A Nguyên vội vã chạy tới: “Tướng quân, văn kiện khẩn cấp tới từ Trịnh Châu.”
Mặc Kiều Sinh nhìn thoáng qua con dấu, là chữ viết quen thuộc của Chúa công.
Hắn không mở ngay tại đây mà cầm bức thư, xoay người đi về chỗ đóng quân.
Dương Thịnh nhìn bóng lưng kích động rời đi của Tướng quân, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Có thể nói Mặc Tướng quân luôn trung thành và tận tâm với Chúa công, trên chiến trường, không màng vào sinh ra tử, không hề có tư tâm suy tính cho bản thân.
Đối với Dương Thịnh, Chúa công chỉ là một quân vương không rõ mặt, cao cao tại thượng.
Chỉ có Mặc Tướng quân mới là người mà Dương Thịnh tôn kính, tin cậy, thề chết tuân theo.
Trong quân, hơn nửa tướng sĩ đều có suy nghĩ giống hắn.
Có một nửa là không chỉ chưa thấy được Chúa công, thậm chí ngay cả đô thành Tấn quốc ở nơi nào cũng không biết rõ.
Vị Chúa công ngồi trên ngôi cao triều đình, có giống như Tướng quân nghĩ, không hề nghi kỵ, toàn tâm toàn ý tin cậy vị chiến công hiển hách, tay cầm đại quân này hay không?
Mặc Kiều Sinh trở về trướng, cho mọi người lui.
Cẩn thận mở bì thư, lấy phong thư ra.
Từ trong ý chỉ được đóng ấn có một tờ giấy mỏng rơi ra.
Mặc Kiều Sinh cầm bức thư lên, chữ viết quen thuộc của Chúa công nổi bật trên giấy:
Cái lão thất phu Hàn Toàn Lâm kia ta nghĩ đến lại tức, ta vẫn nhớ hắn từng ức hiếp người mà ta thích nhất đấy. Kiều Sinh, chàng phải đánh thật hăng cho ta, tốt nhất là đánh cho lão ta tè ra quần, kêu cha gọi mẹ, xả giận cho ta.
Mỗi ngày ta đều rất nhớ chàng, tối đến là lại nhớ chàng ngủ không được. Thật sự rất muốn hôn chàng, hôn mi chàng, hôn mắt chàng, hôn mỗi một tấc da. Chờ chàng trở về, ta nhất định sẽ hung hăng bắt nạt chàng nữa, cho chàng hiểu nỗi khổ tương tư mấy ngày qua của ta.
Mặc Kiều Sinh đọc đi đọc lại nhiều lần bức thư “không tưởng” này, cẩn thận xếp lại.
Từ dưới giường, hắn lấy ra một hộp gỗ có khóa đồng, mở ra, bên trong đã chất một chồng dày đặc các bức thư, tất cả đều là bút tích của Chúa công.
Mặc Kiều Sinh cầm bức thư trong tay bỏ vào đó rồi nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Chúa công thường xuyên ghi thư thế này cho hắn, tài văn chương đôi khi rất nổi bật, có lúc lại thông tục nói trắng ra như vậy.
Có đôi khi hương diễm dị thường, làm hắn chỉ vừa đọc thì mặt đã đỏ bừng, khô nóng khó nhịn.
Có đôi lúc Chúa công chỉ ghi chép một vài việc lặt vặt hằng ngày, khiến hắn cảm thấy dường như đang ở cạnh Chúa công. Những con chữ lẻ tẻ này như mưa xuân làm dịu đi nỗi lòng tương tư của hắn.
Mặc Kiều Sinh mài mực, nhiều lần đắn đo, gương mặt đỏ lên nhấc bút hồi âm.
——
Trình Thiên Diệp dẫn thuỷ quân hiệp đồng với nhóm Du Đôn Tố, Chu Tử Khê, ngồi trên lâu thuyền cao lớn, theo đường sông từ Trịnh Châu trở về Biện Kinh.
Thuyền đi ngàn dặm, nước vỗ dập dìu.
Trình Thiên Diệp tản bộ trên boong thuyền, một mặt đón gió sông, mặt khác bóc quốc thử được gửi tới từ Tống quốc.
A Giáp đứng hầu bên cạnh nàng, ánh mắt lại lo lắng nhìn chằm chằm lên lầu gác nơi A Ám đang đẩy xe lăn cho Chu Tử Khê.
“Sao vậy?” Trình Thiên Diệp vừa đọc thư vừa nói: “Cô có gì thì cứ nói thẳng.”
A Giáp nhẫn nhịn vài ngày, rốt cuộc nhịn không được: “Chúa công, đây cũng quá mức rồi, ngài lại đi đồng ý cái thỉnh cầu vớ vẩn của Chu đại nhân, cho một tên thích khách đã từng có ý đồ ám sát hắn ở lại bên cạnh hắn?”
Trình Thiên Diệp: “Không sao, Tử Khê không nhìn lầm người đâu, cô nên tin tưởng hắn một lần đi.”
“Nhưng mà Chúa công à, mặc dù tử thị Tống quốc đó có thay đổi ý định, sẵn sàng góp sức cho Chu đại nhân nhưng sư phụ Kiệt của hắn vẫn còn đang ở đây. Ta hiểu rõ loại người như bọn họ nhất, từ nhỏ bọn họ bị sư phó khống chế, rất khó thay đổi tư duy thâm căn cố đế. Nếu sư phó hắn lén lút gặp hắn, khó bảo toàn hắn sẽ không lại khuất phục.”
“Tên Kiệt kia cô không cần lo lắng nữa.” Trình Thiên Diệp lật bức thư đã xem xong, đưa nó cho A Giáp: “Ta viết một phong quốc thư với lời lẽ sắc bén gửi nó cho Tống Tương công, ông ta đáp lại bằng cái này. Theo thư còn có một cái hộp.”
Nàng vẫy vẫy tay, cho người hầu dâng hộp gỗ kia lên.
Trình Thiên Diệp bịt mũi, tránh mắt: “Cô nhìn xem, đó có phải là Kiệt không.”
A Giáp mở nắp hộp, một mùi máu tươi gay mũi xộc thẳng ra, trong hộp chỉ đặt một cái đầu người dữ tợn.
Đúng là Kiệt lần trước có ý đồ ám sát Trình Thiên Diệp ở quán trà.
Người này hung ác, cường hãn, võ nghệ cao cường, xuất quỷ nhập thần.
Có thể đào thoát dưới tình huống Trình Phượng và A Giáp liên thủ tấn công. Có thể lẻn vào lao ngục phòng bị nghiêm ngặt ý đồ giết người diệt khẩu. Cũng có thể trốn khỏi sự truy tung chặt chẽ của A Giáp.
Nhưng cuối cùng gã cũng chỉ được xem là một con cờ mà thôi.
Gã đã từng nói với A Ám: Tử thị không còn giá trị, thì cái chết là tất yếu.
Hôm nay, lời này cũng đang ứng trên người gã.
“Đối với chủ nhân của hắn, nếu đã bị ta phát hiện, như vậy chuyện ông ta dùng đầu của hắn dập tắt lửa giận của ta là một việc rất đáng giá.” Trình Thiên Diệp khoát khoát tay về phía cái đầu người đầy máu, lắc đầu, căn dặn người hầu: “Đưa đến chỗ Chu đại nhân. Người này lúc trước đã trù tính phế hai chân Chu đại nhân, hôm nay dùng mạng để trả lại.”
A Giáp im lặng.
Trình Thiên Diệp ngồi xuống một chiếc ghế, săm soi vạt áo: “Muốn hỏi gì, hỏi hết một hơi đi, nghẹn khó chịu lắm đấy.”
Mặt A Giáp hơi ửng hồng, nhỏ giọng: “Ta cảm thấy, phó thác Trịnh Châu cho hàng tướng (tướng địch đã đầu hàng phe mình) kia, có hơi...”
Trước khi rời khỏi Trịnh Châu, qua một phen lựa chọn, Trình Thiên Diệp đã phó thác nhiệm vụ thủ hộ Trịnh Châu cho Thủ tướng Cam Diên Thọ đã từng trấn giữ Kỳ Huyện.
Cam Diên Thọ được bổ nhiệm, hầu như không thể tin được.
Trước khi chuẩn bị đi, hắn quỳ gối trước mặt Trình Thiên Diệp: “Thần chỉ là một hàng tướng, tại sao Chúa công lại phó thác nơi yếu địa như Trịnh Châu lên vai thần.”
Trình Thiên Diệp đỡ hắn dậy: “Ngươi đã là thần tử Đại Tấn ta, hơn một năm nay cũng lập không ít quân công cho Đại Tấn, ta nhìn thấy cả, sao lại không thể phó thác Trịnh Châu cho ngươi?”
“Mặc Tả Thứ trưởng cũng tiến cử ngươi, hắn nói ngươi làm người ổn trọng, giỏi về thủ thành. Lúc trước nếu không phải hắn lợi dụng địa lợi cùng tình trạng tứ cố vô thân của ngươi, mặc dù có cho binh lực gấp bội của ngươi, cũng không dễ dàng dìm nước được Kỳ Huyện. Trịnh Châu giao cho ngươi, ta rất yên tâm.”
Cam Diên Thọ nghẹn ngào khó tả, viền vàng quanh thân sáng chói làm Trình Thiên Diệp lóa mắt: “Đa tạ Chúa công tin tưởng, đa tạ Mặc Tướng quân tiến cử. Thần sẽ bảo vệ tốt Trịnh Châu, quyết không phụ sự tín nhiệm của Chúa công.”
Trình Thiên Diệp nghĩ tới đây, mỉm cười, vỗ vỗ vai A Giáp: “Yên tâm đi, Chúa công của cô sẽ không nhìn lầm người đâu.”