Thương khung tự trướng, tân nguyệt như câu [1].
[1] Miêu tả cảnh trời trăng, nghĩa là bầu trời trông như màn phủ, ánh trăng cong như lưỡi liềm.
Mặc Kiều Sinh nằm ngửa trên nóc cung điện.
Mặc kệ ở đâu, Chúa công đều sẽ dành phòng cho mình ở tẩm điện của nàng.
Nhưng chỉ cần rãnh rỗi, Mặc Kiều Sinh vẫn thích lặng lẽ ở trên mái hiên nơi có Chúa công hơn.
Hiện tại Chúa công càng ngày càng bận rộn, ánh đèn trong tẩm điện lúc nào cũng sáng đến khuya.
Mặc Kiều Sinh không muốn quấy rầy, hắn thầm nghĩ sẽ yên lặng bảo vệ nàng, làm bạn với nàng ở nơi thật gần.
Chỉ cần nghĩ đến người trong lòng mình đang ngồi dưới lớp mái ngói mỏng manh sau lưng, hắn cảm thấy lòng mình thật an ổn, rất thư thái.
Tiếng đàn tranh ung dung trầm bổng vang lên trong màn đêm.
Là Chúa công đang gãy đàn tranh.
Dưới ánh trăng đêm thu, Mặc Kiều Sinh cảm nhận được sự lạnh lẽo của sương giá.
Hình như có nét ưu sầu, trách hận theo tiếng đàn lượn lờ, từng sợi nhạc cuốn lấy lòng hắn, khe khẽ đè nén, phác họa khiến lòng của hắn hơi nhói đau.
Mặc Kiều Sinh nhíu mày, lúc nào hắn cũng lắng nghe tiếng đàn tranh của Chúa công, xưa nay làn điệu luôn là trong sáng mạnh mẽ, mênh mang hào hùng.
Thường khiến người ta cảm thấy hăng hái, tâm hồn thoải mái.
Rất ít khi người đàn ra làn điệu bi thương, xót lòng người thế này.
Chúa công có việc gì phiền muộn sao?
Mặc Kiều Sinh rất muốn xuống nhìn xem.
Giờ phút này, dưới mái hiên, từ xa vang lên tiếng bánh xe đến gần, đó là xe lăn của Chu Tử Khê đang đi về hướng phòng của Chúa công.
Mặc Kiều Sinh thu hồi lại suy nghĩ của mình.
Chu Tử Khê ôm một đống công văn vào trong phòng.
Tiếng đàn tranh ngừng lại.
“Tử Khê, ngươi tới rồi.”
Trình Thiên Diệp dừng một chốc, chỉnh đốn lại tâm trạng của mình.
Nàng đứng dậy, đón xe lăn của Chu Tử Khê từ tay người hầu, đẩy y đi đến án thư cạnh bàn, bày công văn y mang đến lên bàn.
Những điều này là điều khoản pháp quy “Tấn luật” mới được định ra, cùng với phương án chỉnh đốn và cải cách.
Chu Tử Khê phác thảo xong thì giao do Trình Thiên Diệp xem qua.
Trình Thiên Diệp lật từng tờ một ra, thấy trên chồng giấy dày đặc, ghi đầy nét chữ chỉnh tề thanh tú, giữa các khoảng cách đều có phê bình chú giải màu đỏ. Giữa những hàng chữ đều phủ đầy tâm huyết của người làm ra nó.
Chu Tử Khê và Trương Phức, còn có rất nhiều người, đều dốc hết toàn lực như vậy.
Thân là quân chủ, ta có tư cách gì đắm chìm trong chuyện tình ái của riêng mình đây? Trình Thiên Diệp thầm phỉ nhổ bản thân, “cuốn chiếu” thu dọn lại tình cảm thiếu nữ của mình.
“Tử Khê, hôm nay lúc ta trở về thành trùng hợp trông thấy một sở nha Thừa lại đang thẩm án, họ đã có thể bắt đầu sử dụng pháp quy mới để xét xử án kiện.” Trình Thiên Diệp vừa đọc qua, vừa tán thưởng tự đáy lòng: “Ngươi thật sự rất có tài năng, trong thời gian ngắn vậy, đã có thể mở rộng nền tảng của “Tấn luật” rồi.
Chu Tử Khê cúi đầu thi lễ, xem như tiếp nhận lời tán dương của Trình Thiên Diệp.
Từ khi y mất đi hai chân, ánh mắt người xung quanh nhìn về phía y, hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo một ít thương cảm, đồng tình, thậm chí khinh bỉ.
Nhưng Chúa công lại chưa bao giờ có bất kỳ ánh mắt khác thường nào khi nhìn y.
Người đối xử với y như một người bình thường, cùng y thảo luận triều chính, ủy thác tín nhiệm, thậm chí không kiêng kỵ dẫn y vào triều.
Bởi vì thái độ kiên định này của Chúa công, tiếng chê bai của người khác với Chu Tử Khê dần dần ít đi, để một người thân thể tàn phế như y cũng có thể thản nhiên hành tẩu dưới vòm trời này, sải bước vào trong triều.
Chu Tử Khê thành tâm muốn dùng sở học cả đời của mình để hiệp trợ Chúa công thực hiện hoành đồ đại chí của người.
Thế nhưng hôm nay, trước khi vào cửa, y nghe thấy tiếng đàn tranh.
Trong tranh âm lộ ra một nỗi bi thương cô độc, làm người xúc động. Trình độ âm luật của Chu Tử Khê rất cao, y cảm thấy hẳn mình sẽ không đến mức cảm nhận sai nỗi lòng người đánh đàn.
Tấn quốc ổn định Biện Châu, vừa mới cướp lấy Trịnh Châu, đánh lui Khuyển Nhung, kinh sợ chư hầu xung quanh. Tân chính cũng phổ biến bừng bừng khí thế, mắt thấy sức mạnh quốc gia đang phát triển không ngừng.
Bên cạnh Chúa công không chỉ có nhân tài đông đúc, ai nấy đều trung thành và tận tâm.
Trương Phức thân hãm địch doanh, cũng được giải cứu trở về một cách tài tình.
Theo lý mà nói, giờ phút này nên là lúc Chúa công hăng hái nhất. Dù thế nào cũng không thể tràn ngập nỗi cô độc như vậy.
Tuy nhiên, chẳng biết tại sao, y có chỗ vẫn mơ hồ khó hiểu, suy ngẫm ra một số chỗ không thích hợp của Chúa công.
Trình Thiên Diệp đang lật xem tài liệu: “Tuy quan viên phụ trách hình luật biết chính lệnh, pháp quy mới. Nhưng ta phát hiện dân chúng quốc nội đa số dốt đặc cán mai, muốn phổ cập những cái này vẫn còn rất khó khăn. Ngươi cảm thấy có chỗ nào khả thi không?”
Chu Tử Khê đáp: “Y theo tân chính, quốc gia của ta mới nhập tịch thứ dân và phải xác định rõ hộ tịch, nơi cư trú. Lấy mười hộ làm thành một xóm, một trăm hộ hợp thành một làng, đứng đầu là lý trưởng. Mười lý thành một đình, do đình trưởng cai quản. Mười đình thành hương, nhiều hương thành huyện, lại rồi đến châu, quận.”
“Chúa công chỉ cần lệnh cho quận trưởng quản hạt chư huyện, còn huyện thừa phụ trách giáo hóa trưởng làng, trưởng làng lại phổ cập cho đình trưởng, lý trưởng trực thuộc. Từ đình, lý trưởng giảng giải tuyên truyền cho dân. Người dân sẽ từ từ biết rõ pháp quy, chính lệnh mới. Điều Chúa công cần phải làm là lựa chọn châu mục, quận trưởng thích hợp, cũng tiến hành khảo hạch định kỳ thành tích của họ.”
Trình Thiên Diệp gật đầu: “Quả thực là một phương thức quản lý hữu hiệu. Tuy nhiên nó quá chậm, chủ yếu vẫn là các chúng dân có trình độ văn hóa quá thấp. Trước đó chúng ta đã phổ biến đơn giản chế độ quân công thụ tước, tại Giáng Thành bố trí công chức chuyên trách các nơi, nhiều lần tuyên truyền giảng giải nhưng ta phát hiện rất nhiều dân chúng nghe không hiểu.”
“Hiện tại muốn mở rộng chế độ pháp luật phức tạp này, còn có luật nghĩa vụ quân sự, thuế vụ, khó khăn sẽ càng lớn. Việc chọn ra nhiều công chức quản lý có cơ sở văn hóa tri thức cũng không dễ dàng. À, ý ta là những người như lý chính, đình trưởng đó.”
Trình Thiên Diệp vuốt cằm, tự nhủ: “Chủ yếu vẫn là quá ít trường học, không đủ phổ cập văn hóa. Cả chế độ khoa cử cũng không có, quan viên cũng không dễ tuyển.”
Chu Tử Khê hơi sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Chúa công, lựa chọn quan viên luôn dựa vào hiếu liêm [2]. Khoa cử là gì thế ạ?”
[2] hiếu liêm: hiếu là hiếu thuận, liêm là liêm khiết; ý nói dựa vào hai yếu tố này để lựa chọn quan viên.
Trình Thiên Diệp hồi thần, tiếp tục đọc bản thảo, cười nói: “Ta nói là học đường ấy mà, học đường trong dân gian quá ít. Việc đó để sau hẵng bàn lại tỉ mỉ, trước tiên ngươi bắt tay vào làm những chuyện này đã.”
Chu Tử Khê nhìn Chúa công, bóng dáng đơn bạc đó lúc nào cũng lộ ra một loại khí tức không hợp với thời đại này.
Chúa công mặt ngoài trông ôn hòa thủ lễ, nhưng tư duy của người thật ra vô cùng mới lạ và nhạy bén, đưa ra chính sách, kiến giải thường khiến người cảm thấy mới mẻ, văn sở vị văn [3]. Thậm chí còn thốt ra một vài từ ngữ mà mọi người không thể hiểu được.
[3] văn sở vị văn: mới nghe lần đầu; nghe thấy điều chưa từng nghe thấy.
Người đối đãi với thần tử, binh lính thậm chí là bình dân và nô lệ bằng một sự quan tâm cùng tôn trọng xuất phát từ nội tâm.
Loại quan niệm ngang hàng này đã vượt ra khỏi sự độ lượng khả dĩ của bất kỳ một quân chủ nào. Thậm chí chính người cũng nhận ra có chút không thỏa đáng, cho nên cố sức che dấu.
Những thần tử chúng tôi không thể thấu hiểu nên Chúa công mới có cảm giác cô đơn sao? Chu Tử Khê thầm nghĩ.
“Chúa công, ngài có gặp việc gì khó khăn không?” Y cẩn thận hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
“Ta...” Trình Thiên Diệp ngẩng đầu khỏi án thư, nàng không quá muốn lừa gạt thần tử vô cùng nhạy cảm này nhưng nàng cũng không thể nói thẳng.
Chu Tử Khê di chuyển xe lăn tới trước mặt Trình Thiên Diệp: “Mấy ngày nay Chúa công không ở Trịnh Châu, chính là tự mình đi... Hạo Kinh? Ngài và công chúa cùng nhau lẻn vào Hạo Kinh?”
Chu Tử Khê đoán được một nửa, nhưng y chỉ không nghĩ tới Trình Thiên Diệp không phải giấu diếm thân phận đi Hạo Kinh mà nàng trực tiếp đi tham dự đàm phán.
Trương Phức nói quả nhiên rất đúng, muốn giấu diếm được nhóm Du Đôn Tố, Hạ Lan Trinh thì dễ, nhưng đối với người vừa cẩn thận vừa nhạy cảm như Chu Tử Khê thì không dễ gì giấu được.
“Đúng, ta đích thân đi.” Trình Thiên Diệp ủ rũ nói: “Có phải ngươi cũng thấy ta làm không đúng.”
Chu Tử Khê trịnh trọng hành lễ tại xe lăn: “Triều Đại Tấn ta đều vì Tấn thần. Nhưng vi thần vĩnh viễn chỉ là thần tử của một mình Chúa công. Chỉ cần chuyện Chúa công muốn làm, vi thần tuyệt đối sẽ không phản đối. Thần hy vọng, nếu Chúa công có việc khó khăn thì có thể cho thần giúp ngài chia sẻ một hai.”
“Mặc dù hai chân thần không tiện nhưng sẽ không khó đi sứ nước khác. Chúa công đã không yên lòng để muội muội một mình dấn thân vào, đó mới là những gì đương sứ vi thần cần phải làm.”
Trình Thiên Diệp cúi đầu ngẫm nghĩ, trong lòng dần dần vui vẻ trở lại.
Nàng cảm nhận được sự quan tâm tỉ mỉ của Chu Tử Khê.
Bất luận Mặc Kiều Sinh, Trương Phức hay Chu Tử Khê, tuy cách họ phản đối hành vi của nàng khác hẳn nhau. Nhưng họ đều dùng phương thức của chính họ để giúp và trấn an nàng.
Vừa nãy, Trình Thiên Diệp còn đang vì mình không thể không bỏ qua thân phận nữ tử, không thể như nữ tử bình thường khác nghiêm túc yêu đương mà cảm thấy hơi uể oải và cô đơn.
Bây giờ suy nghĩ lại, tuy quả là đã mất đi một số thứ, nhưng trái lại lại nhận được một loại tình cảm trân quý khác.
Những thần tử, bằng hữu này đến để chân thành quan tâm, đã sưởi ấm người đang ở nơi đất khách như nàng.
Hôm nay nàng không còn là người đơn độc lưu lạc tha hương nơi dị giới nữa.
Ở đây, đã có vô số người nàng quan tâm, đồng thời cũng có người dành sự lo lắng cho nàng.
“Cảm ơn ngươi, Tử Khê.” Trình Thiên Diệp cười nói cảm tạ.
Đưa tiễn Chu Tử Khê.
Trình Thiên Diệp đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn qua nóc nhà, nhỏ giọng gọi: “Kiều Sinh, Kiều Sinh.”
Nàng biết rõ Mặc Kiều Sinh thường an vị trên nóc nhà, nơi nàng không nhìn thấy.
Quả nhiên một bóng người màu đen nhanh chóng xuất hiện trước mặt nàng.
Trình Thiên Diệp giữ chặt tay Mặc Kiều Sinh, kéo hắn tới.
Nàng vòng tay ôm hông Mặc Kiều Sinh, vùi mặt mình vào lồng ngực rắn chắc, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng.
“Ta nên làm gì với chàng đây? Kiều Sinh.” Trình Thiên Diệp nhắm mắt lại, lặng lẽ nghĩ: “Ta sai rồi, có lẽ ngay từ đầu ta không nên trêu chọc Kiều Sinh.”
Nàng rất muốn ở cùng Mặc Kiều Sinh nhưng lại không thể cho hai người một mối quan hệ bình thường.
Nếu Kiều Sinh ở bên nàng thì chỉ có thể chịu đựng sự chê bai của miệng đời, mãi mãi không thể có một gia đình thật sự, phải vụng trộm cùng mình cả đời.
“Chúa công.” Giọng nói lo lắng của Mặc Kiều Sinh vang lên: “Ngài... Hôm nay không vui sao?”
Trình Thiên Diệp ngẩng đầu lên: “Kiều Sinh, ta đã lựa chọn phải làm quân chủ Tấn quốc, cũng chỉ có thể buông bỏ thân phận công chúa. Có lẽ cả đời, ta cùng chàng cũng không thể trở thành một đôi tình lữ thật sự.”
Nàng chăm chú nhìn Mặc Kiều Sinh, chậm rãi nói: “Sau này, nếu chàng muốn một thê tử, một gia đình bình thường thì chỉ cần chàng nói, ta nhất định sẽ để chàng đi, tuyệt đối không ngăn cản chàng, ta thề, ta... thậm chí sẽ chúc phúc cho chàng.”
Mặc Kiều Sinh muốn nói, Trình Thiên Diệp đã ngăn đôi môi hắn lại.
“Bây giờ đương nhiên chàng sẽ không có suy nghĩ này nên chàng không cần vội vã phản đối. Ta cũng chỉ sớm nói cho chàng biết tâm ý của ta. Hi vọng nếu có một ngày như vậy, chàng có thể vẫn sẽ không giấu diếm ta, thẳng thắn bẩm báo với ta.”
Trình Thiên Diệp nghe thấy một chất giọng khàn khàn chứa đầy oán hờn vang lên: “Ta tuyệt đối sẽ không!”
Người kia nâng mặt nàng lên, mạnh mẽ hôn.
Hắn lặp đi lặp lại động tác hôn môi, ra sức cướp đoạt, không ngừng làm sâu thêm nụ hôn này.
Dường như hắn đang không ngừng nói câu đó.
Tuyệt đối không, ta tuyệt đối sẽ không.
“Chúa công, ta chỉ cần nàng.”
“Cả đời này ta chỉ cần một mình nàng mà thôi.”
Lời tuyên thệ đứt quãng, ướt sũng của hắn rơi lên mặt Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp duỗi hai tay, quấn quanh cổ Mặc Kiều Sinh. Nàng dùng sự nhiệt tình của mình, dưới ánh trăng, đáp lại nam nhân mà mình yêu mến.
Ba tháng sau,
Hoàng đế Tây Nhung bệnh chết, lập thái tử Nguyên Thuận mười ba tuổi làm Đế.
Thái Hoàng thái hậu buông rèm chấp chính, dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn diệt trừ phe đối lập, nắm trọn quyền quân chính Tây Nhung vào lòng bàn tay.
Tây Nhung phái sứ thần đi sứ tới Trịnh Châu.
Trình Thiên Diệp tiếp kiến sứ giả trên đại điện.
Đây là một địch nhân nàng khá quen thuộc, Một Tàng Bùi Chân.
Lúc đến Hạo Kinh, vì để có thể kịp thời bảo trụ tính mạng Trương Phức, nàng đã từng lấy thân phận Thiên Diệp công chúa nhiều lần bái phỏng vị tâm phúc của thái hậu này.
Đương nhiên, đối với Một Tàng Bùi Chân, đây được xem là lần đầu tiên gặp quân vương Tấn quốc.
Gã dâng quốc thư xong, lặng lẽ đánh giá Tấn Việt hầu đang ngồi trên vương tọa, trong lòng lấy làm kinh hãi.
Vị quân hầu này và vị công chúa kia trông thật sự như hai giọt nước, không hổ là huynh muội sinh đôi.
“Điện hạ tôn kính, Tây Nhung chúng ta và Tấn quốc là quốc gia bang giao. Hôm nay hoàng đế bệ hạ của quốc gia ta sắp cử hành đại điển đăng cơ. Vì tỏ rõ thành ý hảo hữu của quốc gia ta, Thái Hoàng thái hậu đặc phái ta tới mời sứ thần quý quốc đến dự điển lễ.”
Trình Thiên Diệp y theo quốc lễ xã giao với gã.
Và thiết yến khoản đãi sứ thần là gã.
Trên yến tiệc, ánh mắt Một Tàng Bùi Chân nhìn bốn phía những người đang dự thính.
Cuối cùng, gã mở lời hỏi: “Mấy tháng trước, Thiên Diệp công chúa của quý quốc đi sứ Tây Nhung ta, từng có vài lần gặp mặt tại hạ. Bỉ nhân và công chúa trò chuyện với nhau rất vui, rất hòa hợp, không biết hôm nay Hầu gia có thể mời công chúa lên điện để tái kiến không?”
Bề ngoài Trình Thiên Diệp cười dịu dàng giao thiệp với gã, thật ra trong nội tâm đang cắn răng thầm hận.
Lúc trước Trương Phức bị thương, đều là do một tay kẻ này. Hôm nay, nàng thậm chí không cho Trương Phức tham dự yến hội.
Thù này, Trình Thiên Diệp không muốn bỏ qua. Chưa nói người Khuyển Nhung xâm lấn Trung Nguyên, đạp phá sơn hà, còn từng vây khốn Biện Châu, suýt nữa làm nàng tổn thất Du Đôn Tố cùng Trình Phượng và quân dân toàn thành. Sớm muộn gì nàng cũng tính sổ với đám Khuyển Nhung hung tàn này.
Tuy vậy, trên mặt nàng không nhìn ra một chút gì không vui: “Hóa ra tướng quân đã gặp qua xá muội, đáng tiếc Thiên Diệp nay đã trở về Biện Châu, không ở đây, thật đáng tiếc.”
Một Tàng Bùi Chân mỉm cười: “Phong thái của công chúa, không chỉ có bỉ nhân khắc sâu ấn tượng, mà Thái Hoàng thái hậu lão nhân gia cũng tán dương không thôi. Lần này phái ta đến đây, thứ nhất là vì mời quý quốc dự lễ, thứ hai là cầu hôn Thiên Diệp công chúa của quý quốc cho Hoàng đế bệ hạ nước ta, đến tận đây hai nước vĩnh kết Tần Tấn, nhiều đời bang giao, vĩnh bất tương phạm.”
Một Tàng Bùi Chân vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng “bộp” vang lên, đại điện vốn đang xem là lung lay hào khí, bỗng chốc yên tĩnh.
Gã ngẩng đầu, trông thấy Mặc Kiều Sinh ngồi đối diện đã nặng nề đặt ly rượu xuống, hung hăng trừng gã.
“Sao thế, Mặc tướng quân? Chẳng lẽ Hoàng đế bệ hạ của quốc gia ta còn không xứng với thân phận công chúa sao?” Một Tàng Bùi Chân lạnh lùng nói.
Mặc Kiều Sinh chậm rãi đứng dậy.
Trình Thiên Diệp cất lời ngăn cản: “Thái Hoàng thái hậu thật có hảo ý, ta xin nhận tấm lòng. Đáng tiếc xá muội đã có hôn ước, đành phải cô phụ tâm ý của lão nhân gia bà rồi. Mong rằng sau khi Tướng quân về nước, thay ta chuyển đạt sự áy náy.”
“Công chúa đã có hôn ước?” Một Tàng Bùi Chân nhíu mày: “Chứ không phải Hầu gia mún đùn đẩy sao? Trước khi ta tới Tấn quốc đã từng nghe ngóng một ít, chưa từng nghe nói công chúa có hôn ước, không biết công chúa gả cho hào kiệt nước nào?”
Trình Thiên Diệp cười: “Ta chỉ có một muội muội, mẫu thân không đành lòng để muội ấy lấy chồng phương xa. Vì thế, bà đã chọn một tài tuấn tương xứng trong nước làm phò mã. Người này xa tận chân trời, đang ở ngay trên đại điện hôm nay.”
Trình Thiên Diệp nhìn quanh bốn phía, ánh mắt rơi vào Mặc Kiều Sinh.
Mặc Kiều Sinh nghe thấy tiểu hoàng đế mười ba tuổi Khuyển Nhung lại dám can đảm cầu hôn Trình Thiên Diệp, trong lòng căm phẫn. Sau đó, nghe thấy Chúa công nói công chúa đã sớm có hôn ước, hắn lại thầm cảm thấy mất mác.
Giờ này, hắn nhìn thấy ánh mắt Trình Thiên Diệp rơi vào mình, đột nhiên hiểu Trình Thiên Diệp muốn nói gì tiếp theo.
Tim của hắn bang bang nhảy dựng lên.
Quả nhiên, hắn trông thấy Trình Thiên Diệp phất tay áo, cười tuyên bố: “Vị hôn phu tế của công chúa, chính là Tướng quân Mặc Kiều Sinh đây.”