• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Tu dưỡng một thời gian, thương thế Trương Phức đã tốt hơn nhiều.

Tuy nhiên, Trình Thiên Diệp lo lắng cho thân thể của y, rất ít làm phiền y chạy tới chạy lui, phàm là có việc đều cố gắng tự mình đến chỗ của y thỉnh giáo.

Trương Phức ngồi cạnh bàn, nhận trà Tiêu Tú bưng lên, khẽ nhíu mày: “Chúa công đến đây, sao còn pha cái này, đi đổi Mật Vân Long.”

Tiêu Tú phủ thêm một lớp áo lông lên đùi Trương Phức, thấy mọi thứ kỹ càng rồi, vô cùng quen thuộc đáp: “Trà trong tay Chúa công đương nhiên là Mật Vân Long. Nhưng đại phu đã dặn tiên sinh không được uống trà, chỉ có thể uống cái này.”

Trương Phức bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải giơ Bát Bảo trà dưỡng sinh lên mời Trình Thiên Diệp.

“Thân thể khôi phục thế nào? Bây giờ mới đầu thu, tiên sinh bắt đầu sợ lạnh rồi ư?” Trình Thiên Diệp ân cần hỏi.

Trương Phức cười: “Đã không sao rồi, có lẽ hình dáng lúc trở về của ta đã hù dọa Tiểu Tú nên hắn mới quá căng thẳng. Chu đại nhân có tới tìm ta thương nghị tân chính, hắn luôn phải nhìn chằm chằm, không dám cho người ta nán lại quá lâu, khiến ta thật mất mặt.”

“Tử Khê chính là một kẻ cuồng công việc, làm việc suốt ngày suốt đêm, ta còn thường xuyên phải khuyên nhủ y. Trương khanh, ngươi không thể học y.” Trình Thiên Diệp quay đầu nhìn Tiêu Tú: “Làm rất khá, cứ tiếp tục trông coi tiên sinh nhà ngươi như vậy, phải ưu tiên thân thể hắn.”

Trương Phức lắc đầu thở dài: “Chúa công, người đừng khuyến khích hắn.”

Tiêu Tú không hề kiêu căng, chắp tay trước ngực hành lễ, thận trọng mà quy củ lui xuống.

Trình Thiên Diệp nhìn bóng người nọ thối lui ra ngoài cửa, cầm kiếm đứng.

Thiếu niên này đã từng xinh đẹp dịu dàng, chỉ biết vây quanh nàng bất chấp “bắn tim”, chẳng biết lúc nào đã đón gió lớn khôn, trưởng thành thành một nam nhân cứng cỏi và dũng cảm.

“Tiểu Tú trải qua chuyện này, thật sự đã chín chắn không ít. So với năm đó quả thực tưởng như hai người. Đây đều nhờ Trương tiên sinh ngươi có cách chỉ dạy đấy.” Trình Thiên Diệp cảm khái nói.

Trương Phức cũng nhìn người ngoài cửa: “Hắn có thể có hôm nay, phải cảm tạ Chúa công đã cho hắn cơ hội. Lúc trước, nếu ở vị trí Tiếu Cẩn, ta có thể sẽ không giữ lại mạng của hắn đâu.”

Y nói rất đúng, lúc ấy Tiêu Tú phát hiện ra thân phận của Trình Thiên Diệp, vốn nên xử tử, nhưng Trình Thiên Diệp lại cho hắn sống.

Trình Thiên Diệp nhớ lại chuyện cũ, cũng vô cùng cảm khái, nhất niệm chi nhân [1] khi đó cũng không uổng phí.

[1] nhất niệm chi nhân: chỉ nhân từ một ý (“nhất niệm” chỉ thời khắc hết sức ngắn ngủi) ý muốn nói chỉ sự nhân từ là do một ý nhân ngay từ ban đầu.

Ánh mắt Trương Phức chuyển sang Trình Thiên Diệp, cúi đầu thi lễ: “Chúa công tuệ nhãn cao siêu, lấy sự chân thành đối đãi với mọi người, có thể dùng nhân tài mà không bám vào một khuôn mẫu, thật sự khiến người thán phục. Gần đây, thần may mắn làm quen với Chu Tử Khê đại nhân, Chu công quả nhiên là một kỳ tài có một không hai. Nghe nói y được Chúa công tìm về tại chợ nô lệ, Phức thật không thể tưởng tượng nổi. Từ Du Đôn Tố đến Mặc Kiều Sinh, rồi đến y. Có đôi khi, thần quả không thể không phục nhãn lực và số mệnh của Chúa công.”

Trình Thiên Diệp có chút ngượng, ở phương diện này, nàng có gian dối, không nhận nổi sự ca ngợi của Trương Phức.

Trương Phức chuyển chủ đề: “Vi thần nghe nói, trước mặt mọi người Chúa công tuyên bố chọn Mặc Kiều Sinh làm phò mã?”

“À, đúng, ta tới vì việc này.” Trình Thiên Diệp kể: “Một Tàng Bùi Chân dám thẳng thừng đưa ra thỉnh cầu kết thân trên đại điện, ta không muốn cho họ quá chú ý vào thân phận này của Trình Thiên Diệp nên mới muốn cắt đứt ý nghĩ của bọn chúng. Vì thế, ta mới không kịp thương lượng với ngươi.”

Trương Phức yên lặng nhìn nàng.

Trình Thiên Diệp hào phóng nói: “Đương nhiên, ta quả thực cũng thích Mặc Kiều Sinh.”

“Nhưng mà, thân phận công chúa này...” Trương Phức nhíu chặt mày.

“Ta biết, ngươi không cần phải nói nữa.” Trình Thiên Diệp đưa tay cắt ngang lời: “Thân phận này đích xác không thích hợp giữ lại, chờ chúng ta trở về Biện Châu, qua một thời gian ngắn, ta sẽ cho nàng ‘bệnh chết’.”

Nàng cười khổ: “Nếu chúng ta nhất định không thể công khai, vậy thì cho một danh phận, cũng coi như an ủi.”

Trương Phức không nói.

Ở trước mặt y, Chúa công không hề che dấu cảm xúc.

Công bằng thảo luận chuyện riêng của mình với y, người thật sự tín nhiệm và thân cận với thần tử như y.

Trong lòng hơi do dự, y biết rõ Chúa công muốn giữ lấy thân phận công chúa, nếu như cẩn thận mưu đồ, y cũng không phải không thể làm được.

Nhưng trên thực tế trong lòng của y rất lo lắng về Mặc Kiều Sinh.

Người này tuy xuất thân nhiên nghèo hèn nhưng phải thừa nhận, đây là một nhân tài có thiên phú lĩnh quân.

Dưới sự tín nhiệm của Chúa công, đợi một thời gian, hắn nhất định có thể trở thành trụ cột trong quân.

Thật ra bất luận Chúa công sủng hạnh bao nhiêu nam tử, đối với Trương Phức đều không thành vấn đề. Nhưng nếu độc sủng một đại tướng tay cầm binh quyền thì không phải là may mắn của một quốc gia.

Thời điểm thu hoạch vụ thu,

Trình Thiên Diệp để Hạ Lan Trinh lại trấn thủ thành Trịnh Châu.

Nàng mang theo tất cả văn thần võ tướng cùng một số binh mã, từ Trịnh Châu quay về Biện Châu.

Trước khi đại quân xuất phát, Hạ Lan Trinh kéo vài huynh đệ quen biết đi uống rượu.

Mấy ly rượu vàng xuống bụng, hắn ta ôm cổ Mặc Kiều Sinh: “Cừ lắm nha, huynh đệ. Chúa công thật sự đã xem trọng ngươi, lại còn chọn ngươi làm phò mã.”

Sắc mặt Mặc Kiều Sinh hơi phiếm hồng.

“Ngươi không cần phải lo lắng, tuy địa vị Thiên Diệp công chúa quý giá nhưng ta cũng từng có may mắn gặp qua thù nhan, quả là một vị công chúa dịu dàng tri lễ, xinh đẹp đoan chính.” Hạ Lan Trinh đánh một quyền lên vai hắn: “Tiểu tử, ngươi thật có diễm phúc.”

Một vị Tướng quân ngồi phía trên ồn ào nói: “Hồi Mặc Tướng quân đi Hạo Kinh đón công chúa, chắc hẳn trên đường đã được công chúa ưu ái. Chúa công thế mới ban hôn. Sớm biết có chuyện tốt như vậy, lúc trước chúng ta cũng tranh giành sứt đầu mẻ trán rồi, cũng muốn cạnh tranh với Mặc Tướng quân đó, ha ha ha.”

Hạ Lan Trinh khỉnh bỉ: “Ngươi đi soi nước tiểu mà nhìn lại mình đi, cái gương mặt đó của ngươi, đừng nói đón công chúa từ Hạo Kinh đến Biện Châu, dù đưa công chúa từ Nam ra Bắc, người ta cũng chướng mắt.”

“Kiều Sinh, tuy ta lưu thủ Trịnh Châu, nhưng ngày đại hôn của ngươi cùng công chúa, không được quên huynh đệ là ta, đến lúc đó ta sẽ thượng tấu Chúa công, xin người đồng ý cho ta trở về uống rượu mừng của các ngươi.”

Du Đôn Tố khuyên nhủ: “Hạ Lan huynh, tuy Khuyển Nhung thua trong tay chúng ta hai lần, nhưng cũng không dễ đối phó. Trịnh Châu là bình phong chắn cho chúng ta cùng Khuyển Nhung, huynh một mình thủ nơi đây, phải cực kỳ thận trọng.”

Hạ Lan Trinh đang uống say sưa, qua loa gật đầu đồng ý.

Giờ phút này uống rượu vui vẻ, hào khí đang nồng.

Du Đôn Tố không muốn nói nhiều hơn làm mọi người mất hứng.

Rất lâu về sau, hắn hồi tưởng lại giờ khắc ngày hôm nay, vẫn luôn hận bản thân sâu sắc vì sao không nhắc nhở nhiều thêm nữa.

Trở về Biện Châu,

Trình Thiên Diệp đưa ra một quyết định trọng yếu.

Dời thủ đô Tấn quốc từ Giáng Thành đến Biện Châu, chính thức sửa tên Biện Châu thành Biện Kinh.

Đây không thể nghi ngờ rằng những thế gia quý tộc danh tiếng lâu đời tại Giáng Thành phút chốc đã như một quả bom nổ tung, bị những lũ triều thần kia kịch liệt phản kháng.

Nhưng sau khi Tướng quân Du Đôn Tố không hề có bối cảnh thế gia dẫn binh vào, trùng điệp tiến vào Giáng Thành thì Thái hậu cùng với những thần tử ủng hộ Chúa công bắt đầu thong thả thu thập hành trang, chuẩn bị di chuyển.

Tựa hồ hoàn toàn không tính sẽ trưng cầu ý kiến của tất cả mọi người.

Phụng thường Triệu Tịch Thi vội vàng chạy tới phủ Thái bảo Ngụy Tư Bố.

Ông ta nhìn thấy vài vị quan viên quan trọng trong phe mình đã sớm tập họp, yên vị rồi.

“Quá xằng bậy, quá xằng bậy rồi.” Triệu Tịch Thi bước nhanh lên, tức giận nói: “Nói dời đô là dời đô, bây giờ Chúa công hoàn toàn không xem chúng ta ra gì.”

Thế nhưng trong phòng lại không có tiếng phụ họa như ông ta tưởng tượng, có người than thở, có người im lặng nhìn ông ta.

“Các công đây là thế nào? Chẳng lẽ các ngươi không tức giận sao?” Triệu Tịch Thi tức tối ngồi xuống chỗ.

“Triệu huynh.” Trên chủ tọa, Ngụy tư bố thở dài: “Chúa công hôm nay đã không thể so sánh như ngày xưa, hắn muốn dời đô, chúng ta xác thực không thể làm gì.”

“Chuyện này, sao không thể làm gì chứ?” Triệu Tịch Thi giũ tay áo.

Ông ta nhìn quanh bốn phía mới phát hiện giảm không ít người: “Thái úy Ngô đại nhân đâu? Còn có Trương đại nhân và Tiếu đại nhân?”

“Sáng sớm nay, Thái úy đại nhân đã đứng ra tuyên bố ủng hộ quyết định của Chúa công, hiện tại chỉ sợ hắn đã dẫn quân mã đi rồi. Đi theo vị Du Tướng quân kia làm tùy tùng cống hiến sức lực rồi đấy.” Một thần công đang ngồi giễu cợt nói.

“Tên cỏ đầu tường này [2].” Triệu Tịch Thi mắng.

[2] cỏ đầu tường: cách nói ẩn dụ, ý nói là kẻ “gió chiều nào theo chiều ấy”.

Nhưng ngay sau đó, ông ta không khỏi từ từ cúi thấp đầu mình.

Hôm nay, Chúa công tay cầm trọng binh, trong triều còn có gia tộc Hạ Lan thực lực cường đại, tộc Dương thị nhà mẹ đẻ Dương Thái hậu, Trị lật nội sử Tiếu Cẩn của Tiếu gia, cùng với sự ủng hộ đắc lực của những gia tộc thế gia có quan hệ thông gia.

Trong số các ông cũng không ít người thấy tình thế không ổn, sớm đảo hướng sang Chúa công. Hôm nay ngay cả Ngô Thái úy nắm binh quyền cũng tỏ rõ lập trường của mình.

Quả thực, họ đã không còn năng lực chống lại Chúa công.

Rốt cuộc là như thế nào mà kéo đến tình trạng này đây?

Thái bảo Ngụy tư bố ngồi ở vị trí trung tâm xoay người, trỏ vào bản đồ sau lưng ông ta khoa tay múa chân: “Hiện giờ, Chúa công đã đứng vững vàng gót chân tại Biện Châu, lại một đường đả thông Biện Châu đến Trung Mậu. Gần đây vừa đại phá Khuyển Nhung, đoạt được Trịnh Châu.” Tay ông ta kéo một vòng tròn lớn: “Các ông nhìn xem những mảnh đất này, đã có một nửa là Tấn quốc ta.”

“Hắn phổ biến chính sách mới kia rất được dân tâm. Hôm nay trong dân chúng, tiếng nói rất cao. Tài chính quốc gia cũng liên tiếp kéo lên. Một vài chư hầu bên ngoài cũng không ai dám khinh thị hắn như trước.”

Cuối cùng, ông ta thở dài: “Ta khuyên chư vị nên buông tâm tư ngày xưa, đến tân đô, biểu hiện tốt trước mặt Chúa công, ra sức bảo trụ chức quan của mình đi.”

Trong Biện Kinh.

Gần đây, Đại tổng quản nội vụ Lữ Dao vội đến chân không chạm đất.

Biện Châu cải thành thủ đô, một đám thần công quý thích ở Giáng Thành đều lục tục chuyển tới.

Tư không Thôi Hữu Ngư vốn ở Biện Châu được Chúa công thăng nhiệm thành Đại tư không Tấn quốc, được cử đi khơi thông kênh đào cũ phụ cận Biện Kinh, đả thông vận tải đường thuỷ từ Trịnh Châu thông qua Biện Kinh.

Bởi vậy, tất cả phủ nha cung xá đều được gia tăng xây dựng, việc sắp xếp nhân lực đều đặt lên vai một mình Lữ Dao.

Lữ Dao lau lau mồ hôi trên đầu, hắn đang ngồi xe ngựa chạy tới chỗ Thiên Hương phu nhân. Hắn tính tìm hiểu xem tâm ý vị chính phi này của Chúa công, xem là phải sắp xếp người trong hậu cung của Chúa công như thế nào.

Một phủ đệ gần chỗ ở của Thiên Hương phu nhân là của thân muội muội Chúa công, Thiên Diệp công chúa.

Thiên Hương phu nhân là một nữ tử tài ba, làm chính phi của Chúa công, nàng không làm việc đàng hoàng cũng không sao, còn đổi phủ đệ Chúa công ban cho thành “Nữ học quán” gì đó dành cho một vài nữ tử vãng lai.

Mặt khác, vị muội muội sinh đôi của Chúa công, Thiên Diệp công chúa lại càng thêm đặc biệt. Nàng dùng thân phận công chúa đi sứ Khuyển Nhung, lại có thể thành công hội đàm cùng Thái Hoàng thái hậu tiếng tăm lừng lẫy của Khuyển Nhung, còn ký kết hiệp ước đồng minh.

Lập nên đại công lớn như thế rồi trở về Biện Kinh, công chúa lại rất an phận, cư trú sát bên “Nữ học quán” của Thiên Hương phu nhân.

Ngày thường, công chúa hiếm khi xuất hiện, gần như không ra khỏi cửa xã giao, người theo hầu trong phủ cũng vô cùng đơn giản, tất cả đều do chính nàng ta chọn lựa mang đến, không tiếp nhận nhân thủ Lữ Dao gia tăng cho phủ đệ của nàng ta.

Đi ngang qua cánh cửa đóng chặt này thì Lữ Dao vừa nhìn quanh, vừa thầm nghĩ: Nhắc đến mới nói, đã mấy tháng rồi, từ khi đến Biện Kinh, ta dường như cũng chưa từng gặp được công chúa. Trước kia hầu hạ cạnh Chúa công, ta vẫn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy cô công chúa này.

Đúng lúc này, cửa chính lạch cạch mở ra.

Công chúa xách làn váy bước ra khỏi cửa, sau đó nàng quay lại kéo một bóng dáng màu đen, cười khanh khách nói: “Đi, hiếm khi hôm nay được nghỉ lễ, chúng ta đi dạo đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK