Trong lều lớn Khuyển Nhung, đại tướng quân Một Tàng Bùi Chân ngồi ở ghế chủ soái với vẻ mặt âm u.
Nhóm tướng soái câm như hến, không ai dám nói gì.
Hữu bộ đốc Lương Ất dưới trướng góp lời: “Bẩm tướng quân, tuy Biện Châu là chỗ xung yếu, nhưng nó nằm ngoài bản thổ Tấn quốc. Quân ta có thể vượt qua thành này, đi thẳng đến Vệ, Tống, hoặc là xuôi nam tiến công Sở Việt và Giang Nam màu mỡ.”
“Lần này quân ta vây công Biện Châu hơn tháng, chúng chư hầu Trung Nguyên đều khoanh tay đứng nhìn, Tấn Việt hầu không phải kẻ lấy ơn báo oán, chắc hẳn cũng sẽ không chìa tay ra với bọn họ đâu.”
Ngôi Danh Sơn bị thương đang dự thính trong trướng, đứng dậy nói: “Mạt tướng cho rằng Lương bộ đốc nói chí phải, bộ ta không nên dốc binh lực cho Biện Châu, nơi vừa không kiên cố vừa gây trở ngại cho toàn cục. Đại quân có thể bỏ tha qua nó, thẳng đến Tào huyện, Định Đào của Tống quốc, hoặc là xuôi bắc chiếm lấy Bộc Dương của Vệ Quốc, đánh bại những thành trì này, khiến đầu lĩnh của hai tiểu quốc Tống Vệ điêu đứng, cô thành Biện Châu cách xa quốc thổ, sớm muộn gì cũng tự sụp đổ.”
Một Tàng Bùi Chân hừ: “Tướng quân đã không còn sự anh dũng của năm đó rồi sao? Vậy sao có thể khích lệ sĩ khí? Chúng ta tự mình dẫn đại quân vây thành một tháng, ngay cả một cái Biện Châu cũng không chiếm được, mà phải đi đường vòng, ta còn mặt mũi nào! Ta phải tận diệt quân dân trong thành Biện Châu, giẫm đạp cho toàn thành chảy máu tươi, reo hò nhảy múa đi vào, rồi chiếm Tống, Vệ, đến lúc đó chẳng phải vui sướng hơn sao!”
Ngôi Danh Sơn đỏ mặt, nhịn nhục, kiên nhẫn khuyên can: “Chúng ta vây thành hơn một tháng, không thể phá thành. Nếu Quân chủ Tấn quốc, tự mình dẫn mấy vạn binh sĩ đến giúp, xin hỏi Tướng quân còn có kế sách nào tất thắng chăng?”
Một Tàng Bùi Chân cười nhạo: “Tướng quân bị một gã nô lệ đả thương, thế mà đã đánh mất dũng khí rồi sao? Ngày mai ta tự mình dẫn đại quân phá thành, tướng quân chỉ cần an tâm dưỡng thương trong trướng là được.”
Ngôi Danh Sơn vừa xấu hổ vừa giận dữ, phất tay áo rời đi.
Màn cửa mở ra, một tiểu binh vội chạy vào thông truyền: “Báo đại tướng quân, hoàng trì báo nguy! Đêm qua Tấn quân tập kích hoàng trì bất ngờ, nơi dừng chân của quân ta, phóng hỏa thiêu hủy vô số quân nhu lương thảo của quân ta!”
Chúng tướng đều vô cùng sợ hãi, Một Tàng Bùi Chân đứng dậy, cắn răng nghiến lợi nói: “Thằng nhãi Tấn Việt hầu này! Dám khi dễ Khuyển Nhung ta không người à! Ta phải phá Biện Châu, thề lấy đầu trên cổ nhà ngươi!”
Trong doanh phòng, tướng sĩ bị tin khẩn chi phối, vừa muốn nhanh chóng đến trợ giúp hoàng trì, vừa phải chuẩn bị để công thành lần nữa.
Ngôi Danh Sơn ở trần, khoác ngoại bào, nhìn lính liên lạc vội vàng chạy qua chạy lại trong hành dinh. Lần này, quân đội của y được an bài trấn thủ hậu phương. Ngôi Danh Sơn cảm thấy vô cùng nhục nhã, băng vải nơi cánh tay bị trúng tên thấm ra máu, y cũng chẳng quan tâm.
Quân hàm của y thấp hơn Một Tàng Bùi Chân, nơi nơi đều phải nghe lệnh gã. Thế nhưng, chiến tích của Một Tàng Bùi Chân, rất khác với phong cách đánh trận linh động của y, khiến Ngôi Danh Sơn luôn trong thế bị động, khó bề thi triển, y vô cùng nhớ nhung những tháng ngày một mình đóng quân ở Trịnh Châu.
Lương Ất đi phía sau y, thở dài: “Lúc vây thành, ta đã khuyên can đại tướng quân, vây ba mặt thành, để lại một đường thoát. Trong thành, quân dân thấy có hi vọng đào thoát, không đến nỗi sẽ liều chết phản kháng. Vậy mà đại tướng quân nói không thể tha cho Tấn quân, thề phải tàn sát hàng loạt người dân trong thành, khiến tứ phương kinh sợ. Hôm nay, quân ta mất đi tiếp tế, Quân chủ quân địch đích thân mang viện quân đến, sĩ khí đang thịnh, trận này chỉ sợ không ổn.”
Ngôi Danh Sơn hừ lạnh.
Lương Ất tiếp tục nói: “Trong quân Khuyển Nhung, tại hạ chỉ phục một mình tướng quân người. Nói thẳng ra, nếu không phải Một Tàng Bùi Chân là cháu ruột của Thái hậu thì sao có thể cao hơn tướng quân.”
Ngôi Danh Sơn cũng không tiếp lời. Lương Ất là tộc nhân của Lương hoàng hậu, hôm nay Thái hậu chuyên quyền, mâu thuẫn giữa Lương gia các ngươi và Một Tàng gia ngày càng sâu. Ai mà không biết chứ? Muốn ta đầu nhập với đám kẻ xấu các ngươi, nghĩ hay nhỉ.
Ta xem nhà các ngươi ai chiếm được thắng lợi, rồi đến tìm lão tử cũng không muộn. Lão tử chỉ muốn chuyên tâm đánh trận, ai rảnh mà quản mấy chuyện lằng nhằng của các ngươi.
Y bỏ qua Lương Ất, đi qua hàng rào cạnh doanh địa, đến nơi giam giữ tù binh.
Trên lan trụ nhốt không ít tù binh Tấn quân, có quân sĩ bình thường, thậm chí còn có cả nô lệ.
Ngôi Danh Sơn nhìn một gã trên bờ vai có in nô ấn, nhớ tới tên nô lệ mặc hồng bào, toàn thân đẫm máu, cả tay còn nâng không nổi, nhưng lại quyết không lùi bước.
“Nô lệ Tấn quốc các ngươi, đều thuần phục chủ nhân như vậy sao?” Ngôi Danh Sơn hỏi.
Người nô lệ đó nhìn y, nghiêng đầu không nói.
“Ta thật sự nghĩ mãi không rõ, sống ở tầng đê tiện dưới cùng nhất, bị người sai sử như súc sinh, đánh mắng, nhưng vẫn có thể nuôi ra một đám nô tính thế này ư?” Ngôi Danh Sơn vươn tay khỏi ngoại bào, sờ lên cằm: “Không chỉ không phản kháng, còn chịu hi sinh vì chủ nhân?”
Nô lệ đó khinh miệt: “Tên mọi rợ nhà ngươi thì biết cái gì? Mùa đông năm ngoái, nếu không phải Chúa công dựng lều nấu cháo, còn bố trí nóc nhà có cỏ tranh cho chúng ta an ổn sống qua mùa đông, ta đã sớm chết rét rồi, sống lâu được mấy tháng này, cũng xem như đáng giá.”
“Cần gì phải nhiều lời với tên mọi rợ này. Sao hắn có thể hiểu được sự tốt đẹp của Chúa công chứ.” Bên cạnh, có một quân sĩ Tấn quân chen vào: “Vào ngày đông lạnh giá đó, cả nhà chúng tôi đều không có cơm ăn, ta đi đến lều cháo, Chúa công đã tự mình múc cháo cho ta. Từ ngày đó, ta đã thề thuần phục Chúa công rồi. Huống chi, chỉ là chết, người nhà của ta, vẫn sẽ có ruộng, có tài sản, con ta còn có thể kế thừa tước vị của ta. Ta chết vậy cũng...”
Binh sĩ trẻ, dù sao vẫn khá sợ hãi tử vong. Tuy lời nói hùng hồn nhưng trước mặt các tướng địch trong tháp, hắn không dám nói ra miệng, nuốt xuống bụng.
Trong mắt Ngôi Danh Sơn lộ vẻ trịnh trọng.
Tấn Việt hầu này là một nhân vật không đơn giản. Lần này chỉ e Một Tàng Bùi Chân sẽ phải chịu thiệt thòi lớn. Ta nên dẫn theo huynh đệ của mình, yên lặng theo dõi biến hóa thôi.
Một Tàng Bùi Chân tự mình dẫn đại quân công thành.
Lần này, Tấn quân trong thành Biện Châu, trái ngược với trạng thái thủ vững không ra ngày xưa. Chỉ thấy cổng thành mở rộng ra, chiến kỳ phấp phới, quân mã Tấn quốc, dàn trận bài binh, giáp mặt với Khuyển Nhung.
Hai quân giáp nhau, đều tự bắn tên, bắn ở đầu trận tuyến.
Đại quân Khuyển Nhung giơ cao cờ, một vị tướng quân mặc y giáp sáng lóa, thân hình hung tợn, bước ra khiêu chiến.
Tấn quân xuất hiện một tiểu tướng mặc áo giáp đen, không nói một lời, đánh ngựa lên ứng trận. Trống trận nổi lên, trong lúc chiến mã giao thoa, vị tướng Nhung cao to đó, bị đánh rớt xuống ngựa.
Tiểu tướng giáp đen vẫn không buông tha, đánh ngựa quay lại, rút đao ra, ánh sáng lóe lên, chém đứt thủ cấp của tướng địch, cầm đầu người chết không nhắm mắt kia, giơ lên cao.
Tấn quân vang lên tiếng gào rú, người người rút vũ khí ra, hai mắt đỏ ngầu, phóng về phía trận doanh của quân địch.
Mặc Kiều Sinh dẫn tân binh Tấn quốc, anh dũng đánh sâu vào, liên tục chém vào quân địch, thẳng vào phòng thủ kiên cố của địch quân. Một Tàng Bùi Chân thấy tướng của Tấn quân nhanh chóng giết đến chỗ mình, nhất thời loạn cào cào, cuống quít ra hiệu rút quân, tất cả binh lính mất đi chỉ huy, lập tức đại loạn.
Hạ Lan Trinh dẫn binh đuổi tới, trước sau vây công, nhất thời tiếng giết rung trời động đất, máu chảy thành sông, xác chất cao như núi. Tám vạn đại quân Khuyển Nhung sụp đổ. Một Tàng Bùi Chân dẫn số tàn binh ít ỏi, giẫm lên tử thi vượt qua Biện Hà, một mạch chạy xa hơn mười dặm, đào thoát.
Ngôi Danh Sơn thấy tình thế không ổn, thu nạp tàn quân, một đường chạy thẳng đến Trịnh Châu.
Đại quân Khuyển Nhung vây khốn Biện Châu hơn một tháng, rốt cuộc đã bị đánh lui.
Binh sĩ Tấn quân thu được vật tư quân dụng mà quân Khuyển Nhung vứt bỏ ven đường trong khi tháo chạy, đồ đạc chồng chất như núi, phải thuyên chuyển mất mấy ngày.
Toàn bộ quân sĩ, ghi công lĩnh thưởng, đăng ký hộ tịch, xin ruộng đồng. Trong thành, quân dân tràn ngập nỗi hân hoan.
Trong hành dinh của Trình Thiên Diệp, tướng soái càng nhiệt huyết sôi trào, ý chí chiến đấu sục sôi.
“Chúa công, Biện Châu đại thắng, sĩ khí quân ta tăng vọt, ty chức xin dẫn một đội quân, thừa thắng xông lên, thẳng đến Trịnh Châu!” Hạ Lan Trinh xin đi giết giặc.
“Không không không, chúng ta không đánh Trịnh Châu hay chiếm đoạt Trịnh Châu, nếu vậy cừu hận của Khuyển Nhung, sẽ kéo hết lên đầu đại Tấn ta rồi. Chúng ta không nên làm như vậy.” Trình Thiên Diệp đứng trước tấm bản đồ lớn được treo trên tường.
Nàng giơ hai ngón tay chỉ vào một chấm trên địa đồ: “Bước tiếp theo, chúng ta phải chiếm được chỗ này.”
Tướng soái trong điện, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Mặc Kiều Sinh. Mặc Kiều Sinh chợt đỏ mặt.
Kỳ huyện.
Lúc trước Hàn Toàn Lâm dùng một tòa thành đổi lấy Mặc Kiều Sinh, việc này đã sớm truyền khắp toàn quân.
Ngón tay Trình Thiên Diệp vạch một con đường từ Kỳ huyện đến Biện Châu.
“Đả thông con đường này. Biện Châu sẽ tương liên với đại Tấn ta.” Nàng nhìn Mặc Kiều Sinh: “Mặc tướng quân, ngươi có nguyện dẫn tân binh xuất chinh không?”
Mặc Kiều Sinh không nói được lời nào, hai tay siết chặt, cúi đầu xuống, ôm quyền hành lễ.
Nếu không phải do đang ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn đã bật khóc rồi.
Trình Thiên Diệp mỉm cười, Kiều Sinh chờ ngày này chắc hẳn đã lâu rồi, cũng may là không muộn lắm.
Bên trong Nhật Nguyệt tuyền của Tây Sơ. Trình Thiên Diệp và Diêu Thiên Hương đang tựa vào bờ đá cẩm thạch, ngâm mình trong suối nước lượn lờ làn khói trắng, ngắm lá phong ngẫu nhiên rơi xuống.
Diêu Thiên Hương thở phào: “Đây mới là hưởng thụ này. Mấy ngày nay ta mệt mỏi khiếp, sống lâu như vậy còn chưa từng chịu qua cái tội này.”
“Ai bảo ngươi đi theo, ở trong nội viện đợi là được rồi, sao phải khiến bản thân mệt mỏi thế chứ.” Trình Thiên Diệp cười nói.
“Ngươi nghĩ ta muốn chắc.” Diêu Thiên Hương liếc nàng: “Ngươi nhìn bên cạnh ngươi đi, con bé thị nữ xấu xí kia, cùng một cô nàng nha đầu cao kều cả ngày bận túi bụi. Nói gì thì nói ta cũng là chính thê của ngươi, không biết xấu hổ mà nằm trong phòng chơi sao?”
“Ta nói này, bên cạnh ngươi sao chẳng có một người hầu nào chứ, có một người tên Lữ Dao trông cũng không tệ lắm, thế mà cả ngày ôm lấy sổ sách chạy ngược chạy xuôi, làm như trong mắt chỉ có tiền, thật đáng thất vọng. Mặt khác, nghe nói còn có một Tiêu Tú, nhưng ta chẳng thấy bóng dáng. Nếu không phải là bà tử thô lỗ, thì hẳn là thị nữ xấu xí, ngươi thế này còn ra dáng quốc quân sao?”
“Như vậy mới nổi bật lên vẻ đẹp của ngươi chứ.” Trình Thiên Diệp sờ cằm: “Ta có Thiên Hương công chúa ngươi giữ thể diện giúp, quá đủ rồi.”
Diêu Thiên Hương cắn răng, cười nhéo tay Trình Thiên Diệp.
Hai người cười đùa.
“Ái chà.“ Diêu Thiên Hương vùi mình vào trong nước, hất cằm ra phía ngoài biệt viện: “Ngươi chắc chắn hắn sẽ không nhìn lén?”
Trình Thiên Diệp cười: “Nếu hắn thấy được, ta sẽ thuận lý thành chương nói sự thật cho hắn biết.”
Giờ phút này, ngoài cửa, Mặc Kiều Sinh thân mặc hắc y, đang ngồi đó. Hắn ôm bội kiếm trong lồng ngực, ngồi nghiêm chỉnh, mặt vô cảm, tỏ vẻ tận trung với vị trí của mình.
Qua bức tường ngăn cách cánh cửa, vang lên tiếng cười đùa.
Đó là Chúa công và thê tử của người.
Mặc Kiều Sinh nhiều lần nhắc nhở bản thân.
Tay hắn ôm kiếm, nhiều lần siết chặt rồi lại buông ra.
Đây là cảm giác gì, vì sao ngực ta lại vừa chua xót vừa đau đớn.
Mặc Kiều Sinh không biết hai người bên trong cũng đang lặng lẽ thảo luận về hắn.
“Ngươi phái hắn đi đánh giặc, ngươi nỡ à?”
“Đây là nguyện vọng từ sâu thẳm trong lòng hắn. Hắn là một viên ngọc có thể tỏa sáng, ta không muốn cứ khư khư giấu hắn ở trong hộp, không để ai trông thấy.”
“Trước khi ngươi thả cho hắn bay đi, dù sao cũng phải ‘xử’ hắn một lần chứ. Đừng trách ta không nhắc nhở, nam nhân này, ngươi vừa lơ là thì hắn sẽ bay mất thật đó?”
“Không nói chúng ta vẫn chưa đến mức đó.” Trình Thiên Diệp cười: “Còn là thân phận hôm nay của ta. Ta phải làm việc cần làm, không được phép đi sai nửa bước.”
“Ta biết ta biết, ngươi sợ không cẩn thận sẽ mang thai chứ gì.” Diêu Thiên Hương kề sát tai Trình Thiên Diệp, nói thầm: “Ta cái gì cũng có, ta tặng ngươi một bộ, hoàn toàn mới. Ta bảo đảm ngươi không cần vạch trần thân phận cũng có thể sai bảo hắn một cách dễ dàng.”