Trình Thiên Diệp và Diêu Thiên Hương dắt tay trở về phủ công chúa, một đám mỹ tỳ kiều nô vây quanh hầu hạ.
Hai tỳ nữ dung mạo kiều diễm, mặt mày đưa tình, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng linh hoạt, giúp Trình Thiên Diệp cởi ra ngoại bào rườm rà, thay thường phục thoải mái.
Liễu Lục tự tay cởi kim quan của Trình Thiên Diệp xuống, tháo búi tóc của nàng, mười ngón tay linh hoạt, thành thạo giúp nàng xoa bóp đầu, rồi buộc lại tóc cho nàng, cài thêm một chiếc ngọc trâm đơn giản.
“Cổ áo của Hầu gia cao như thế, mặc vậy cũng không quá thoải mái. Ngày hôm nay khí trời ấm dần, có cần Hinh nhi may cho Hầu gia vài món đồ mới không?”
Trình Thiên Diệp từ chối cho ý kiến, thong thả ngồi xuống cạnh Diêu Thiên Hương, tiếp nhận trà mà Xuân Hinh tự tay bưng lên.
Liễu Lục quỳ gối cạnh nàng, hai tay nắm lại nhẹ nhàng giúp nàng đấm chân.
Xuân Hinh cười hỏi: “Hầu gia hôm nay mệt mỏi, có cần Hinh nhi hát một khúc, giúp ngài và công chúa giải tỏa.”
Trình Thiên Diệp nhìn gã một lúc lâu, đột nhiên cười bí hiểm: “Được thôi.”
Xuân Hinh cũng không hóa trang, chỉ nghiêm mặt, hắng giọng, chỉnh lại phong thái, rồi hát lên một khúc “Ngọc thụ hậu đình hoa”.
Tiếng hát tuyệt diệu động lòng người, đánh thẳng vào nhân tâm, hấp dẫn dục vọng bản năng trong cơ thể con người.
“Ánh hộ ngưng kiều sạ bất tiến, xuất duy hàm thái tiếu tương nghênh. Yêu cơ kiểm tự hoa hàm lộ, ngọc thụ lưu quang chiếu hậu đình.”
Trình Thiên Diệp híp mắt, một tay nhẹ nhàng gõ nhịp, một tay sờ đầu Liễu Lục. Liễu Lục ngẩng mặt lên, trong mắt sóng sánh, bao hàm sự ngưỡng mộ, ngượng ngùng ngắm nhìn Trình Thiên Diệp.
Mặc Kiều Sinh yên tĩnh đứng hầu sau lưng Trình Thiên Diệp. Thấy Trình Thiên Diệp vuốt đầu người khác, hắn cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác tàn bạo.
Thật sự muốn bẻ gãy cái đầu này.
Hắn bị suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong não mình khiến hắn hoảng sợ.
Có phải mi quá thị sủng mà kiêu rồi không!
Mặc Kiều Sinh khép hờ mắt, trong lòng hung hăng răn dạy bản thân.
Chủ nhân dịu dàng với mi mấy ngày, mi lập tức quên thân phận của mình, dám có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy.
Chủ nhân... sao có thể cho mi có ý muốn độc chiếm. Thậm chí mi không thể... không thể hầu hạ chủ nhân như bọn họ.
Hắn siết chặt đấm tay, dường như muốn dùng sức tát bản thân vài cái.
Nhưng mà ánh mắt của hắn lại không thể khống chế mà nhìn vào bàn tay trắng nõn nọ.
Chỉ có mình hắn biết rõ, đôi tay kia mềm mại thế nào, mang theo hơi ấm khiến người ta yên ổn, đã từng vô số lần như có như không sờ lên đầu hắn, vỗ lên vai hắn khiến thể xác và tinh thần chất chồng những vết thương của hắn khẽ khàng run rẩy trong sự dịu dàng ấy.
Mặc Kiều Sinh cảm thấy khó chịu.
Ta làm sao thế này?
Hắn cúi đầu xuống, tay ở sau lưng siết lại thật chặt.
“Hát gì thế, khó nghe muốn chết.” Diêu Thiên Hương đóng nắp chén trà: “Đổi khúc khác đi, hát ‘Trát Mĩ Án’ ấy.“
Trình Thiên Diệp cười, nàng vỗ vỗ Liễu Lục: “Đi đi, ngươi hóa trang đi lên hát với hắn đi. Hát thật hay cho công chúa nghe.”
Trình Thiên Diệp kéo tay Diêu Thiên Hương, cho nàng ta ngồi thật gần mình.
Mọi người biết rõ vợ chồng son có thể có lời muốn nói, đều thức thời cách xa vài bước.
Bên này nghe Liễu Lục mở miệng thoại: “Vừa rồi ta ở Kim Loan điện, Vạn Tuế giá đến vấn an, đã ở lại hậu cung viện cùng công chúa, Thái hậu vừa thấy liền cười hớn hở.”
“Thiên Hương, có phải nàng sợ…“ Trình Thiên Diệp nghiêng người, thấp giọng nói với Diêu Thiên Hương: “Sợ ta không tuân thủ lời nói. Sợ tương lai của mình lênh đênh không nơi nương tựa.”
“Bây giờ ngươi cần cầu cạnh ta, đương nhiên ba hoa chích chòe, rất dễ nghe. Sao ta tin ngươi được.” Diêu Thiên Hương lườm nàng: “Đợi đến Tấn quốc của ngươi, ta lẻ loi một mình, làm sao biết ngươi sẽ trở mặt thế nào.”
“Thiên Hương, lúc trước lời ta nói, quả thực là lừa nàng. Người với người không chỉ có lợi ích... còn có … “ Trình Thiên Diệp nắm tay của nàng ta, nhẹ nhàng siết lại: “Tình cảm — tình thân, tình yêu và tình bạn.”
Nàng nhìn thẳng vào mắt Diêu Thiên Hương, nhìn ra nữ tử này mặt ngoài kiên cường không câu nệ, trong nội tâm ẩn sâu sự sợ hãi khi không đoán trước được vận mạng.
“Giữa chúng ta, tuy không thể làm phu thê, nhưng có thể làm bằng hữu.”
“Tình bằng hữu, chưa hẳn sẽ ngắn ngủi hơn so với tình phu thê.”
“Ở thời đại này, nữ tử dám yêu dám hận, dũng cảm thoát khỏi gông xiềng, nhìn thẳng vào lòng mình như nàng, thật sự rất ít. Chung đụng những ngày qua, ta thật lòng thích nàng. Ta muốn làm bạn với nàng, xin nàng hãy tin tưởng lòng ta.”
Diêu Thiên Hương liên tục lườm nàng, tránh khỏi tay nàng: “Được rồi, được rồi, đột nhiên buồn nôn vậy.”
“Ai muốn làm bằng hữu với ngươi, ta chỉ vì bản thân mình thôi.” Khuôn mặt của nàng ta bất giác ửng hồng.
Liễu Lục thoại: “Đã cưỡi hổ thì lòng phải hung ác, dù là hình phạt đổ dồn vào thân thể của ta.”
Ánh mắt Diêu Thiên Hương lướt qua đình viện, nhìn thấy dưới gốc đa trong nội viện, một nam tử trẻ tuổi dáng người thanh tú, hắn mặc trang phục nô bộc hạ đẳng nhất, đang cúi đầu quét lá rơi.
Đó là nam nhân mà Diêu Thiên Hương nàng thích nhất, nhưng hắn chỉ là một kẻ chăn ngựa thấp hèn, vĩnh viễn không thể đứng sóng vai với nàng ta.
Diêu Thiên Hương nhớ tới những buổi tối kiều diễm kia, mồ hôi trên cơ thể trần trụi của người nam nhân này từng giọt rơi xuống, mỗi một lần đều hoàn hảo như đó là lần gặp sau cuối, dốc hết sức, phát ra tiếng hét trầm, cùng nàng vui vẻ đến đáy vực sâu.
Ai muốn phải hạ cố nhận những lão già đó chứ, cả đời đều cứ phải sống thế đến mốc cả người. Ta muốn người nam nhân này, xem như là vì hắn, ta muốn đánh cuộc một lần.
Sắc trời đã muộn, đèn hoa được treo lên.
Mặc Kiều Sinh chỉnh trang lại bản thân, rồi đi đến phòng ngủ của Trình Thiên Diệp.
Mấy ngày nay, hắn đều ngủ trên một chiếc sạp gỗ thấp đặt trước giường chủ nhân, để canh gác cho chủ nhân.
Trong màn đêm đen nhánh, hắn được một mình trông coi chủ nhân đang ngủ say, đấy đã trở thành chuyện hạnh phúc nhất khi hắn vẫn còn đang ở trong hiểm cảnh thế này.
Vừa tới cửa, Liễu Lục và Xuân Hinh đã ngăn cản hắn.
“Lúc này không cần ngươi, phò mã nói, tối nay để cho hai người chúng ta hầu hạ.”
Mặc Kiều Sinh giận dữ, đứng bất động.
“Ôi dào, ta nói ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?” Xuân Hinh dùng ánh mắt ghét bỏ dò xét hắn: “Da dày thịt béo, uổng cho người ngợm cao như vậy, lớn lên thật xấu xí, còn cả ngày mặt dày mày dạn kề cận phò mã, không nhìn xem bản thân có đức hạnh gì, còn chẳng xứng bưng trà rót nước nữa là.”
Bóng người màu đen ấy, im lặng đứng sâu trong màn đêm.
“Bảo ngươi đi không nghe thấy sao?” Liễu Lục dùng ngón tay chỉ vào lồng ngực Mặc Kiều Sinh: “Thứ thấp hèn không biết liêm sỉ, một tên nô lệ còn muốn độc chiếm sủng ái của phò mã sao?”
“Á á!” Gã đột nhiên hét lên: “Đau, đau, đau chết mất! Buông tay! Mau buông tay!”
Mặc Kiều Sinh giữ chặt cổ tay của gã, đôi mắt trong bóng tối lộ ra sự hung ác.
“Đang làm gì vậy?” Một giọng nói dịu dàng cắt đứt bọn họ, Trình Thiên Diệp ung dung bước tới.
Mặc Kiều Sinh buông lỏng tay ra.
Liễu Lục nhào đến chỗ Trình Thiên Diệp, trong mắt chứa lệ, thân thể mềm mại: “Phò mã, người xem hắn làm chuyện gì kìa, tay của ta sắp bị bẻ gãy rồi, ngày mai chắc hẳn không hát được nữa.”
Nói xong gã đáng thương giơ cổ tay trắng như ngọc ra, ở đó xuất hiện năm dấu ngón tay xanh tím.
“Ái chà, đã sưng lên vậy rồi, thật là đáng thương.” Trình Thiên Diệp cầm lấy cổ tay của gã, nhẹ nhàng thổi thổi.
Liễu Lục đắc ý âm thầm liếc Mặc Kiều Sinh, Mặc Kiều Sinh rũ tay xuống, yên lặng cúi đầu.
“Đi tìm thầy thuốc thoa thuốc cẩn thận đi.” Trình Thiên Diệp buông tay Liễu Lục: “Tối rồi, sớm đi về nghỉ ngơi đi.”
Sau đó, trong ánh mắt bàng hoàng của Liễu Lục và Xuân Hinh, nàng đi đến cạnh Mặc Kiều Sinh, đưa thay sờ cái đầu đang cúi thấp kia, kéo hắn vào phòng.
Đóng cửa lại, Trình Thiên Diệp quay đầu nói vọng ra cho hai người đang không cam lòng bên ngoài nghe: “Lát nữa ta sẽ dạy dỗ hắn, ài, đừng nóng giận, trở về hết đi.”
Ban đêm,
Trước mặt Vệ Hằng công Diêu Hồng,
Một quản sự nương tử ở phủ công chúa đang đứng cúi đầu khoanh tay.
“Ngươi nói hắn chỉ xem tên nô lệ kia như loan sủng? Ngươi chắc chắn?”
Vị nương tử kia chắp tay hành lễ: “Bẩm công gia, quả thực như thế, Tấn Việt hầu này vô cùng hoang đường, có người mấy lần thấy hắn giày vò khiến tên nô lệ kia khóc sướt mướt, lê lết từ trong nhà đi ra, vô cùng đáng thương.”
Diêu Hồng cười nhạo: “Nhân tài như vậy, lại không biết quý trọng, chỉ xem như đồ chơi trên giường. Xem ra Tấn Việt hầu cũng chỉ là một kẻ tham hoa háo sắc, không ôm chí lớn, không đủ gây e ngại.”
Ông ta suy nghĩ một chút, bỏ thêm một câu: “Liễu Lục và Xuân Hinh vẫn không thể nào tiếp cận thân thể của hắn sao?”
“Tấn Việt hầu thật sự yêu thích hai vị công tử nọ, nhưng tên nô lệ Mặc Kiều Sinh rất thủ đoạn, hàng đêm đều quấn quít để Hầu gia chuyên sủng một mình hắn.” Vị nương tử kia do dự nói: “Đêm thành thân với công chúa, Hầu gia đã ở cùng phòng với hắn, còn... kêu nước hai lần, trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc xin tha, quả thực khó nghe.”
“Chẳng lẽ hắn và Thiên Hương không có phu thê chi thực?”
“Cũng không hẳn, cảm tình giữa phò mã và công chúa rất hòa hợp, hôm nay sau giờ ngọ vợ chồng son còn cho mọi người lui, luôn ở trong phòng, vài canh giờ mới trở ra. Chẳng qua hai người hình như rất ăn ý, không can thiệp chuyện của nhau.”
Diêu Hồng gật gật đầu: “Thiên Hương tính tình như thế, cũng không có ai chịu nổi, thành thân rồi, nó vẫn qua lại với gã chăn ngựa kia sao?”
Quản sự nương tử gật đầu.
“Đường đường là công chúa của một nước, tài tuấn yêu mến nó không ít, tùy tiện chọn một kẻ cũng thôi, vậy mà cứ đâm đầu vào một tên chăn ngựa đê tiện, quả thực mất hết mặt mũi của ta.” Diêu Hồng nhíu mày: “Qua vài ngày nữa, tìm một cơ hội, xử lý sạch sẽ tên chăn ngựa kia, đỡ phải rắc rối.”
Giờ phút này, trong phòng ngủ của Trình Thiên Diệp, đèn cầy đã tắt ngấm, ánh trăng soi sáng ngoài hiên cửa sổ.
Mặc Kiều Sinh ôm bội kiếm, nằm ở sạp gỗ trước giường, giữ nguyên áo mà ngủ.
Trình Thiên Diệp nằm sát mép giường, một nửa mái tóc buông xuống.
Cằm của nàng gối lên trên cánh tay, trong bóng đêm, đôi mắt trong sáng ấy nhìn xuống Mặc Kiều Sinh.
“Ngươi thật sự không lên đây ngủ sao? Ngủ ở đó có khó chịu không?”
“Có chăn và gối chủ nhân ban thưởng, đã rất thoải mái rồi, không có chỗ nào khó chịu cả.”
May mắn là đêm tối, Mặc Kiều Sinh nghĩ, đỏ mặt cũng không sợ bị chủ nhân nhìn ra.
“Kiều Sinh, ngươi chuẩn bị sẵn sàng nhé. Hôm nay ta và công chúa đã thương lượng chi tiết, ngày xuân trọng [1], chúng ta sẽ đi.”
[1] ngày xuân trọng (hay còn gọi trọng xuân): có nghĩa là vào tháng hai.
“Công chúa và chúng ta đồng hành?”
“Đúng, Thiên Hương sẽ đi cùng chúng ta. Mấy ngày trước đây, nàng đã thay ta bí mật gửi thư, Hạ Lan tướng quân và Tiếu Tư khấu sẽ dẫn theo thuỷ quân, đến biên giới đón chúng ta.”
“Ta dù liều tính mạng, cũng sẽ hộ tống chủ nhân và công chúa bình an về nước.”
Trình Thiên Diệp với tay xuống, sờ tóc Mặc Kiều Sinh: “Không cần ngươi phải liều mạng, chúng ta cũng phải trở về lành lặn. Nhé?”
Bóng đêm dần dần đen đặc, tay chủ nhân ở trên đầu hắn thoáng vuốt, dần dần bất động.
Mặc Kiều Sinh ngắm nhìn gương mặt óng ánh đang ghé sát mép giường trong ánh trăng vằng vặc kia. Hắn cẩn thận nâng cánh tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Sợi tóc đen nhánh chợt rơi xuống, khiến mặt hắn hơi ngứa, đả động đến đáy lòng của hắn.
Qua hồi lâu, hắn cứng ngắc giơ cánh tay mình lên, khẽ vén những sợi tóc ấy, ma xui quỷ khiến hôn lên môi nàng.