Ngoại trừ Chính Càn điện được sử dụng để nghị sự ra thì Triêu Ngô điện là một tòa kiến trúc lớn nhất trong hành cung.
Trên đài tạ có lộ đài, thưởng thất, hành lang gấp khúc thật dài, nằm giữa cung điện.
Sau khi Quân chủ Tấn quốc nghị sự, đa phần sẽ phê duyệt tấu chương, triệu kiến đại thần ở đây. Ban đêm cũng nhiều lúc sẽ nghỉ ngơi trong này.
Hậu cung, đương nhiên, cung điện do nguyên phủ thành chủ của Biện Châu vội vàng cải biến, nhưng hậu cung thì chưa biết thế nào.
Chỉ có Tê Phượng các của vương hậu Diêu Thiên Hương miễn cưỡng cũng có hơi người. Đền đài khác thì chẳng có chút không khí nào.
Nội vụ Đại tổng quản - Lữ Dao vô cùng buồn rầu đi ra từ trong đại điện.
Đề nghị xây dựng thêm cung điện của y lại bị Chúa công bác bỏ. Chúa công thậm chí bảo y cắt giảm chi phí nội vụ vốn đã ít ỏi để phân phối cho cái tên Thôi Hữu Ngư khờ khệch mà gần đây Chúa công tin tưởng, dùng vào việc tu sửa tường thành.
Lữ Dao vừa lắc đầu vừa đi ra ngoài.
Hóa ra Chúa công rất có nghiên cứu về sinh hoạt, tự đánh tới Biện Châu, tính cách dần thay đổi. Chẳng những hoàn toàn không để bụng về ẩm thực và cuộc sống hàng ngày, mà ngay cả hậu cung, người cũng không chạm tới.
Lữ Dao dừng chân, y đột nhiên nghĩ đến, Chúa công không chỉ không đến hậu cung, mà trong lúc vô tình còn sơ tán tất cả người hầu hạ, bất luận nam nữ.
Chỉ có Thiên Hương công chúa của Vệ Quốc kia, Chúa công cũng thân cận với nàng ta, nhưng lại không hề đến Tê Phượng các ngủ lại, ngược lại vị công chúa này ngẫu nhiên sẽ chủ động ở lại Triều Ngô điện.
Làm nội vụ Đại tổng quản, Lữ Dao đã nghe đồn về Thiên Hương công chúa này, nhưng Chúa công tựa hồ chẳng quan tâm, cũng không can thiệp.
Nếu vậy … Lữ Dao dừng mắt nhìn vào bóng dáng áo đen đang tĩnh tọa trên lan can hành lang kia.
Kẻ Chúa công chính thức tin chiều chỉ có người này rồi.
Đêm qua.
Xe ngựa của Chúa công từ Tây Sơn trở về. Đứng bên ngoài cửa cung, nhưng rất lâu sau đó họ vẫn không vào cung. Người khác không biết ngọn nguồn, thế nhưng y lại biết rõ nội tình.
Y nghe nói Chúa công trở về, vội vàng chạy tới cửa cung nghênh đón. Nhưng y chỉ trông thấy xe ngừng ở ngoài cửa, Chúa công ngồi ở cửa xe, lặng yên suy nghĩ, chẳng hề có vẻ gì là sẽ xuống xe.
Một đội hộ vệ người hầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lặng im như ve mùa đông. Họ không dám phát ra một tiếng động nhỏ nào.
Lữ Dao từng cận thân hầu hạ công tử Vũ, nhìn quang cảnh này thì cớ sao không hiểu được chứ.
Chắn chắn là trên đường về Chúa công đã gây ra chuyện hoang đường, ức hiếp người trong xe quá mức rồi. Người đó đang ngủ rất say trong xe. Chúa công xót hắn, không muốn quấy rầy, thà cho nhiều người chờ bên ngoài xe như vậy.
Vị Mặc tướng quân này, có thể lãnh binh đánh trận, lại là người trong lòng Chúa công, tiền đồ nhất định rất vô lượng. Ta phải tạo mối quan hệ tốt với hắn mới được.
Y đến cạnh Mặc Kiều Sinh, mỉm cười chắp tay hành lễ: “Mặc tướng quân.”
Mặc Kiều Sinh như lấy lại tinh thần từ trong cơn hoảng hốt, sững sờ chốc lát mới đứng dậy đáp lễ.
“Tướng quân đại thắng trở về, tại hạ lại bận bịu công việc nên còn chưa chúc mừng tướng quân, thật sự có lỗi. Mong tướng quân đừng trách.”
“Không, đâu có.” Mặc Kiều Sinh nói.
Lữ Dao chịu trách nhiệm quản lý việc vặt của Trình Thiên Diệp, biết Mặc Kiều Sinh từ chuyện Thất Hoàng Phiêu mã. Y hiểu Mặc Kiều Sinh này không giỏi về giao tiếp, ít nói vô cùng. Vì thế, y cũng không để bụng, vẫn nhiệt tình bắt chuyện.
“Kiều Sinh, Chúa công thật sự rất ân sủng ngươi. Lúc ngươi còn chưa về, Chúa công đã lệnh cho ta chuẩn bị phủ tướng quân cho ngươi. Ta cố ý chọn một tòa nhà có cảnh trí tốt nhất ở thành tây cho ngươi, tự mình trông coi việc tu sửa. Nhưng vì thời gian quá gấp nên có nhiều chỗ chưa thỏa đáng. Ngươi vào ở xem còn thiếu những thứ gì, cứ nói với ta.”
Y vỗ cánh tay Mặc Kiều Sinh: “Giữa hai huynh đệ ta, ngươi đừng quá khách khí.”
Mặc Kiều Sinh tựa hồ hơi mất hồn mất vía: “Vâng, đa tạ.”
Lữ Dao nhìn hắn một lát, ghé sát vào hắn, thấp giọng nói: “Chúa công đặc biệt nói với ta giữ cho người một sương phòng ở tẩm điện của người, để ngươi có thể nghỉ ngơi hằng ngày.”
Ánh mắt Mặc Kiều Sinh sáng lên, nhẹ nhàng đáp “Vâng”.
Từ trong từ “Vâng” đơn giản này, Lữ Dao nghe được lòng biết ơn chân thành của hắn. Sau đó, y mới cảm thấy mỹ mãn cáo từ rời đi.
Bích Vân bưng khay trà đi ngang qua hành lang.
Nàng ta lấy xuống một chén trà, đưa cho muội muội Tiểu Thu.
“Đi, mang đến cho Mặc tướng quân.”
“Hả? Kỳ quái, hôm nay Mặc tướng quân sao lại không vào? Ngồi ở bên ngoài làm gì?”
“Đừng nói thêm câu nào nữa, kêu muội thì muội đi đi.” Bích Vân dặn dò muội muội một câu, nhấc váy, bước vào trong đại điện.
Gần cuối năm, dân chúng từng nhà vội vàng chuẩn bị hàng tết. Trong quân và triều đình cũng đều được nghỉ phép rồi.
Trái lại, Chúa công vẫn ngày ngày bận rộn không ngừng.
Bích Vân dâng từng chén trà thơm cho từng người trên điện.
Trình Thiên Diệp nhận trà Bích Vân đưa lên, uống một hớp.
Ngưng mày, nàng nhìn mấy hàng chữ trên bàn mình.
Nàng đặt chén trà xuống, duỗi tay chỉ một cái: “Xây tường thành, trưng binh, tu sửa kênh rạch. Nói tới nói lui, vấn đề chủ yếu trước mắt chính là thiếu tiền.”
Tiếu Cẩn nói: “Chúa công, năm nay số lượng cư dân Biện Châu chúng ta có tăng lên, lại vừa khai thác Kỳ Huyện, vừa chỉnh đốn Trung Mậu.”
“Tiền không đủ, chỉ vì là năm đầu tiên phổ biến tân chính. Chúa công nhân từ, miễn trừ điền thuế năm đầu nên mới như thế. Những hạng mục này Chúa công có thể tạm hoãn, chỉ cần qua năm nay, tình trạng của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều.”
Trình Thiên Diệp lắc đầu: “Biện Châu chúng ta cách Ngôi Danh Sơn ở Trịnh Châu có bảy tám chục dặm. Vì là thị trấn quan trọng đầu tiên ngăn trước Khuyển Nhung. Dù ta đợi được nhưng chỉ sợ Khuyển Nhung không muốn đợi thôi. Huống chi, Trương Phức đang mạo hiểm, tạo ra một cơ hội tốt như vậy, ta nhất định phải nắm chắc.”
Nàng ngẩng đầu nhìn lướt qua Du Đôn Tố và Hạ Lan Trinh: “Kể từ đầu xuân trở đi, ta muốn phát binh lấy Trịnh Châu của Ngôi Danh Sơn, nhị vị tướng quân có nguyện lĩnh quân xuất chinh?”
Du Đôn Tố và Hạ Lan Trinh trao đổi ánh mắt.
Đã từng có đại quân các chư hầu liên minh nhưng vẫn thua trước Trịnh Châu của Ngôi Danh Sơn.
Năm trước, Lý Văn Quảng, Hàn Toàn Lâm, Trình Thiên Vũ; tam lộ đại quân kế hơn bốn vạn người còn chưa đến Trịnh Châu, đã bị kỵ binh của Ngôi Danh Sơn đột tập, tiêu diệt từng bộ phận, đại bại mà về.
Ngôi Danh Sơn là một đối thủ khó dây dưa, Trịnh Châu càng là một tòa cứ điểm kiên cố.
Tuy nhiên, trong lòng hai người họ không hề có hai từ “sợ chiến”.
Họ chỉ cảm thấy máu nóng, tim nhiệt rồi, tinh thần phấn chấn, song song ôm quyền: “Thần nguyện ý lĩnh mệnh!”
Trình Thiên Diệp nói với Tiếu Cẩn nói: “Tiếu Tư khấu, ta nghĩ sẽ cho ngươi trở về Giáng Thành, tiếp nhận chức vị của Trương Phức, giúp chuẩn bị lương thảo cho đại quân xuất chinh.”
“Nhưng mà...” Tiếu Cẩn nhíu mày do dự một lát, cuối cùng vẫn chắp tay đồng ý: “Thần lĩnh mệnh, sẽ không phụ sự ủy thác của Chúa công.”
Trình Thiên Diệp thầm thở dài. Nàng biết rõ Tiếu Cẩn do dự cái gì.
Hôm nay, trải qua vài lần chinh chiến, tướng tài được đề bạt trong quân càng ngày càng nhiều. Thế nhưng, văn thần đáng tín nhiệm để xử lý chính vụ lại cực kỳ thiếu.
Nàng đã cho Tiếu Cẩn lập ra chế định và phổ biến các loại pháp quy tân chính, lại để cho y phụ trách trù bị quân nhu hậu cần, thật sự là làm khó y.
Trình Thiên Diệp đưa tay chạm vào hàng chữ thứ hai: Thiếu người.
Qua năm nay, ta sẽ chế định lại một phần chế độ khảo hạch quan lại, đề bạt một nhóm người lên.
Hừm, không, như vậy quá chậm. Trình Thiên Diệp sờ cằm.
Ta hẳn phải triệu tất cả thuộc thần lại, xếp hàng trước mặt ta, ưu tiên lựa ra những người có màu sắc đẹp mới được.
Bên cạnh Mặc Kiều Sinh đột nhiên có một người ngồi xuống.
Hắn càng hoảng sợ: “Chúa, Chúa công.”
“Sao một mình ngươi ngồi ở ngoài lâu như vậy?” Trình Thiên Diệp chạm khẽ vào hắn, ngồi lên lan can.
Địa thế của nơi này rất cao, có thể nhìn bao quát toàn cảnh Biện Châu.
“Lạnh không?” Trình Thiên Diệp kéo tay hắn, chà xát, luồn vào tay mình, nhét vào ống tay áo lông mềm.
“Không, à, hơi lạnh.”
Trình Thiên Diệp cảm nhận bàn tay lạnh buốt của Kiều Sinh, nhìn xa xăm.
“Ta muốn đánh Trịnh Châu. Ngươi muốn đi cùng Du tướng quân và Hạ Lan tướng quân, hay muốn ở lại cạnh ta?”
Mặc Kiều Sinh không nói gì.
Ta muốn đi. Chỉ cần người muốn Trịnh Châu, ta lập tức muốn đi.
Hắn không cần phải nói, Chúa công vĩnh viễn biết rõ ý nghĩ trong lòng hắn.
“Chỉ cần ngươi muốn đi, ta sẽ cho ngươi đi.”
Tay Mặc Kiều Sinh được giấu trong ống tay áo ấm áp. Sự ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền vào đáy lòng hắn, hâm nóng cả người hắn.
Hắn hơi dùng sức níu chặt bàn tay nhỏ ấm kia.
“Chúa công, ta...”
“Ừm, ngươi thế nào?”
Ta cũng muốn ở lại cạnh người, mỗi thời mỗi khắc đều có thể trông thấy người.
“Không sao, còn có mấy tháng nữa thôi. Nếu ngươi nguyện ý, chúng ta vẫn sẽ giống như trước. Trình Thiên Diệp mỉm cười, nàng lặng lẽ nói: “Trong tẩm điện của ta, gian phòng kế bên luôn dành cho ngươi. Mỗi ngày ngươi đều tới. Được không?”
Mặc Kiều Sinh không nói gì. Sau một lát, hắn khẽ khàng gật đầu.
...
Xe ngựa của Trình Thiên Diệp chạy trên con đường bị băng tuyết bao phủ.
Mùa đông năm nay vô cùng lạnh lẽo.
Tuy vậy, hoàn cảnh trên đường phố so với năm trước - lần đầu tiên Trình Thiên Diệp đến Biện Châu thì đã tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất, đã không còn tùy tiện thấy được thi thể bị chết cóng bên vệ dường.
Dọc theo đường đi, mặc dù người dân vẫn mặc y phục cũ nát, nhưng đa số đều miễn cưỡng có áo bông để chống đỡ cái rét lạnh. Vẻ mặt họ ít nhiều đều chứa đựng nét vui mừng khi đón chào năm mới.
Xe đến thành tây, nơi này là một chợ tập hợp buôn bán nô lệ.
Trình Thiên Diệp đã mua hai tỷ muội Bích Vân và Tiểu Thu ở đây.
So với năm trước, trong lúc này nó đã nghiễm nhiên trở thành thị trường mua bán nô lệ có quy mô lớn nhất Biện Châu, thậm chí còn xây dựng một cái gian nhà lên để rao bán.
Ở mỗi cây cột đều có nô lệ bị xiềng lại để chuẩn bị giao dịch.
Trên một cái đài đơn sơ, thậm chí có người kéo nô lệ lên đài, hét lớn rao hàng.
Trình Thiên Diệp nhíu mày.
“Đa số dân cư Biện Châu chúng ta đã lấy được đất, rất nhiều người có được tước vị tướng sĩ, cũng đều được phong thưởng ruộng vườn, những mảnh này còn thiếu nhân lực trồng trọt.” Trình Phượng đi theo ở bên, y nương theo ánh mắt Trình Thiên Diệp rồi giải thích.
“Vì vậy, gần đây việc mua bán nô lệ càng ngày càng sôi nổi. Rất nhiều bọn buôn lậu nô lệ từ các quốc gia chiến loạn khác, mua một số lượng lớn nô lệ, vận chuyển đến Biện Châu để bán.”
Ở chợ nô lệ, nguyên một đám nô lệ y phục tả tơi, trong mùa đông khắc nghiệt bị chủ nhân vừa quất vừa quát, đẩy chuyển rao hàng.
Họ run rẩy như gia súc bị trói mặc người lựa chọn.
Trình Thiên Diệp xuống xe ngựa, lặng yên nhìn tất thảy.