Trương Phức và Hạ Lan Trinh cầu kiến Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp đứng dậy, khoác ngoại bào, đi đến sảnh ngoài, ngồi ở bàn tiếp bọn họ.
“Quý thể của Chúa công không khỏe, chúng thần vốn không nên quấy rầy.”
Trình Thiên Diệp khoác tay cắt lời họ: “Ta chỉ bị nhiễm phong hàn, hiện tại đã hạ sốt, không có gì đáng ngại. Các ngươi đừng dùng ánh mắt đó để nhìn ta, có gì cứ việc nói thẳng.”
Nàng hỏi tiếp: “Tiếu Cẩn chưa tới, có phải Biện Châu đã xảy ra chuyện gì không?”
Trương Phức nhìn vị Chúa công trẻ tuổi trước mắt.
Có lẽ do trải qua cảnh sinh tử lưu vong ở Vệ quốc, chẳng qua chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, người càng chín chắn hướng nội.
Chẳng biết lúc nào đã có một loại khí thế thuộc về người bề trên, cử trọng nhược khinh [1].
[1] cử trọng nhược khinh: Ý chỉ người có tài lực siêu việt, việc nặng nề cực nhọc nhưng giải quyết một cách dễ dàng
Trong quá khứ, công tử Vũ của thời kỳ niên thiếu khiến người ta cảm thấy vênh váo, táo bạo, và vì không biết lượng sức mà có vẻ ngang ngược.
Nhưng sau giai đoạn đao kiếm loạn lạc, Trương Phức đột nhiên giật mình nhận ra có thể mình đã nhìn lầm, có lẽ lúc trước chỉ là một cách mà Chúa công dùng để bảo vệ bản thân người mà thôi.
Sau khi trở thành chủ của Biện Châu, Chúa công nhanh chóng thoát khỏi sự mơ màng và yếu đuối lúc đầu, trưởng thành nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Chẳng biết lúc nào đã trở thành vị quân chủ trước mắt đây, cho người ta cảm giác an tâm, có thể tin cậy, có thể gánh vác.
Hắn ta và Hạ Lan Trinh trao đổi ánh mắt, Hạ Lan Trinh chắp tay nói rõ sự tình.
Từ khi Ngôi Danh Sơn của Khuyển Nhung đánh bại liên quân ba đường của Lý Văn Quảng, Trình Thiên Diệp, Hàn Toàn Lâm, khí thế quân đội Khuyển Nhung đại thịnh.
Mấy ngày trước, đại tướng quân Khuyển Nhung là Một Tàng Bùi Chân dẫn năm vạn tinh binh, xuất phát từ Lạc Ấp thẳng tay cầm chân Lý Văn Quảng ở Hứa châu.
Mà ở Trịnh Châu, Ngôi Danh Sơn đã chuẩn bị sẵn sàng ở trong thành, có ý đồ mưu đoạt Biện Châu.
Cho nên tuy việc cứu viện Trình Thiên Diệp vô cùng cấp bách, nhưng Tiếu Cẩn và Du Đôn Tố vẫn không dám rời khỏi Biện Châu.
Chỉ có thể do Trương Phức và Hạ Lan Trinh dẫn một nhóm thuỷ quân, xuôi theo Tế Thủy, tiếp ứng Trình Thiên Diệp.
Hạ Lan Trinh mở địa đồ ở trên bàn, ba người ngồi vây quanh.
“Sau trưa nay, nhận được tin báo, Ngôi Danh Sơn dẫn hai vạn đại quân đã xuất phát từ Trịnh Châu, nhắm thẳng đến Biện Châu ta. Ta dự tính trong vòng ba ngày bọn họ sẽ đến ngoài thành Biện Châu ta.” Hạ Lan Trinh nói.
Trình Thiên Diệp nhìn địa đồ, có chỗ không rõ, khiêm tốn học hỏi: “Trịnh Châu cách Biện Châu ta chưa đến hai trăm dặm đường, người cưỡi ngựa một ngày là đến, nếu Khuyển Nhung phái kỵ binh đột tập, không phải ngày mai sẽ đến dưới thành Biện Châu ta sao?”
“Bẩm Chúa công, hành quân chiến tranh và đi như ngày thường khác nhau, xâm nhập biên giới của địch, đại quân trấn giữ, thành trì kiên cố, dục chiến thì thắng bại chưa quyết, muốn đánh thì lợi hại khó biết.“ Trương Phức nghiêm túc cẩn thận giải thích cho Trình Thiên Diệp, từ từ dẫn dắt: “Do phải chỉnh đốn xe đồ, bộ phận quân đội, hoặc trước tiên phải dò la chỗ hiểm, hoặc phải khống chế được yết hầu của địch trước, xà bàn nguyệt yển, trung quyền hậu cắt [2], mới có cơ hội giành thắng lợi. Mặc dù Khuyển Nhung là giỏi về mã chiến, cuộc chiến công thành cũng chỉ có thể là bộ kỵ kết hợp với binh tổng, còn phải tăng thêm hậu cần và quân nhu, ngày đi bảy tám chục dặm đã là cực hạn rồi.”
[2] xà bàn nguyệt yển, trung quyền hậu cắt: theo mình hiểu là nằm vùng chờ đợi, sau đó cắt đuôi quân địch từ phần giữa. (Ai có cách nào hợp lý hơn thì comment cho mình nha:D)
Trình Thiên Diệp gõ trán: “À, cho nên lần trước quân ta đã ở trong thế mạo hiểm, tại vùng rừng núi hiểm trở, trước là binh sau là sông, bị địch thừa cơ xu thế đang tăng cao, mới bị rối loạn trận tuyến?”
Nàng lấy ba cái chén trà, để một ngón tay ở giữa: “Bộ binh quân ta ở phía trước, quân nhu ở phía sau, vốn nên là cánh hộ vệ cho bộ đội và kỵ binh nhưng bởi vì đường hẹp mà sơ tán.”
“Cho nên địch nhân thăm dò vị trí của Quân chủ là ta, thẳng đánh trúng trụ cột, tuy dùng ít đánh nhiều, nhưng suýt nữa đã tạo thành đả kích trí mạng đối với chúng ta.”
Trương Phức và Hạ Lan Trinh trao đổi ánh mắt, tỏ ý khen ngợi.
“Chúa công tài trí nhanh nhẹn, chỉ một gợi ý đã hiểu.” Trương Phức tiếp tục nói: “Sau khi cướp được Khoái huyện, quân ta ba đường đồng xuất phát, liên tiếp đắc thắng, vô cùng khinh địch. Ngôi Danh Sơn đi hiểm chiêu, vứt bỏ Trịnh Châu không màng đến, chủ động xuất binh, đánh chúng ta không kịp trở tay.”
Hạ Lan Trinh nói: “Lần này Ngôi Danh Sơn dẫn ba vạn quân, có ý đồ cướp lấy Biện Châu ta, nhưng Biện Châu ta thành vững lương đủ, bên trong có Tiếu Tư khấu và Du tướng quân dẫn hai vạn tinh binh đóng ở đó, bên cạnh có Ung Khâu, Cao Dương, Khởi huyện tiếp ứng, nhất định sẽ giữ được không để mất. Sáng sớm ngày mai, chúng ta đến hoàng trì, đổi sang đường bộ rồi trở về Biện Châu, để ta có cơ hội gặp lại Ngôi Danh Sơn này.”
“Một Tàng Bùi Chân kia là ai?” Trình Thiên Diệp cất tiếng hỏi.
Trương Phức giật mình ngẩng đầu, ôm quyền thi lễ: “Chúa công cũng có cùng suy nghĩ với ta.”
Hạ Lan Trinh khó hiểu nhìn hai người.
Trình Thiên Diệp giải thích: “Ta cảm thấy rất kỳ quái, chúng ta đóng ở Biện Châu lâu như vậy, Ngôi Danh Sơn không đến, hôm nay binh tinh và lương thực của chúng ta đều đủ, gã lại dẫn ba vạn nhân mã nắm chắc đoạt được Biện Châu thành?”
Hạ Lan Trinh bừng tỉnh: “Gã muốn chờ Một Tàng Bùi Chân đánh hạ Nam Dương, lại cùng nhau vây công Biện Châu ta?”
Trương Phức nói: “Đồng thời gã ở Biện Châu, cũng là vì để cho chúng ta không thể đến tiếp ứng Lý Văn Quảng. Chắc hẳn giờ phút này Hứa châu chỗ Lý Văn Quảng đã là chiến sự căng thẳng.”
Hạ Lan Trinh kinh hãi: “Nếu Một Tàng Bùi Chân đánh bại Lý Văn Quảng, chỉ huy về phía bắc, cùng Ngôi Danh Sơn hợp binh một chỗ, Biện Châu ta sẽ gặp nguy.”
Hắn nhìn về phía Trương Phức: “Lý Văn Quảng này thích đao to búa lớn, Hứa châu hắn còn đứng không xong, gần đây lại nếm mùi thất bại, ta sợ hắn thật sự thủ không nổi.”
Trình Thiên Diệp nói: “Chúng ta điều binh tiếp viện từ quốc nội ra không được sao?”
Trương Phức và Hạ Lan Trinh đều ngẩng đầu nhìn nàng, muốn nói lại thôi, tỏ vẻ khó xử.
Trình Thiên Diệp đột nhiên hiểu ra, bản thân không đủ uy tín, thân tín nhân mã đều ở đây, bằng một ý chỉ khó thể điều được binh mã từ quốc nội, cho dù sau cùng lề mà lề mề, lôi kéo được nhau, cuối cùng viện quân cử tới cũng không biết là chuyện của ngày tháng năm nào rồi.
“Vậy đi.” Trình Thiên Diệp quyết định: “Chúng ta không dừng chân ở hoàng trì, cứ xuôi thẳng theo Tế Thủy về phía bắc, qua Thiểu Thủy, trở về đô thành Giáng châu của đại Tấn ta. Ta tự mình trở về chuyển viện quân!”
Ba người quyết định kế hoạch kỹ càng. Không về Biện Châu nữa mà xuôi theo đường thủy trở về Tấn quốc.
Nghị sự quân tình, ra đến ngoài cửa.
Một bóng dáng cao gầy lén lút đứng đó, người nọ trông thấy Trình Thiên Diệp đi ra, nhảy vọt tới, siết chặt đấm tay dừng bước lại.
Trình Thiên Diệp nhìn ánh mắt đáng thương của Mặc Kiều Sinh, liếc hắn, không để ý đến hắn, lướt qua hắn rồi đi thẳng.
Buổi chiều, Trình Thiên Diệp vào sương phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy Diêu Thiên Hương đang đợi nàng.
“Ta đã không sao rồi, nàng không cần theo chăm sóc ta nữa, tự đi nghỉ ngơi đi.” Nàng véo mặt Diêu Thiên Hương: “Đi hẹn hò với tình lang của nàng đi.”
Diêu Thiên Hương không hề do dự véo lại: “Nói lung tung, ta đây là người tuân thủ nữ tắc, đâu biết hẹn hò với chả tình lang gì, đương nhiên là muốn ở cùng phu quân của ta đó nha, tránh để chàng sủng hạnh tiểu nô lệ nào đó.”
Trình Thiên Diệp cười ha ha, thổi tắt ánh nến, nằm xuống bên cạnh nàng: “Được thôi, chúng ta cùng ngủ với nhau, hôm qua nàng chăm sóc ta rất vất vả, ngủ sớm đi.”
Ban đêm, trong thuyền lớn.
Tiếng nước dậy sóng, giường lắc lư.
Bởi vì ngày hôm qua phát sốt ngủ khá nhiều nên giờ Trình Thiên Diệp hơi khó ngủ.
Trong bóng tối, Diêu Thiên Hương trở mình, đôi mắt sáng lóng lánh.
“Thiên Vũ, ta thật sự nghẹn sắp chết rồi.” Nàng ta đưa tay chọc chọc Trình Thiên Diệp: “Ngươi đã không nói cho hắn biết ngươi là nữ nhi, đêm mà chúng ta thành thân, ngươi thu phục hắn thế nào?”
Trình Thiên Diệp cười ha ha, không nói câu nào.
“Ngươi đừng hòng gạt ta, ngày đó ta hạ liều mạnh luôn.” Diêu Thiên Hương không buông tha, giọng điệu xấu xa: “Tỳ nữ của ta còn nghe thấy, trong phòng ngươi có tiếng vừa khóc vừa cầu, suốt nửa đêm. Á... Chẳng lẽ ngươi dùng dụng cụ hả?”
Trình Thiên Diệp mặc kệ, xoay người dậy thọc lét nàng.
Diêu Thiên Hương vừa chống cự, vừa cầu xin tha thứ: “Nè nè, đừng cù nữa, ta thấy trên người của ngươi có thương tích, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay.”
Trình Thiên Diệp không phá nàng ta nữa, nằm lại xuống giường, nhớ tới tình hình đêm hôm đó, che gối đầu phì cười.
“Ngươi thật sự không để ý đến hắn?”
“Ta gạt hắn vài ngày, để hắn nhớ cho kỹ.” Trình Thiên Diệp không cười: “Tính cách không cần mạng này của hắn, phải sửa. Nếu không trái tim của ta sẽ không chịu nổi.”
“Ài, thật sự là đáng thương, ngày hôm qua thấy ngươi bệnh, cả một ngày hắn đều không ăn không uống, canh giữ trước giường của ngươi, ai ngờ ngươi vừa tỉnh dậy đã đuổi hắn ra ngoài.”
“Cả ngày hắn không ăn gì?”
“Là nô lệ mà, vốn chính là như vậy, chủ nhân yêu mến thì gọi tới trêu đùa, không thích thì ném đi rất xa. Suýt nữa đã chết đuối dưới sông, đi lên lại đói bụng cả ngày, vậy mà hắn còn đang đáng thương ngồi xổm ở bên ngoài hứng gió nữa đấy.”
Diêu Thiên Hương còn chưa dứt lời, bên cạnh đã không thấy ai, Trình Thiên Diệp vén chăn lên, đứng dậy ra ngoài.
Trình Thiên Diệp khoác áo ra chái nhà. Dưới ánh trăng, mặt sông lăn tăn gợn sóng.
Chái nhà là một hành lang dài. Nhờ ánh trăng, Trình Thiên Diệp tìm thấy một bóng người đang ngồi ở một góc tối bí mật gần đó. Đôi mắt màu hổ phách, ngẩng lên khỏi đầu gối, hắn cẩn thận dò xét Trình Thiên Diệp.
Thôi, thôi, nghĩ nhiều đạo lý như vậy làm gì. Hắn không đủ tự lập, thì ta từ từ uốn nắn giúp hắn tự lập, hắn vừa bị thương vừa hoảng sợ, mi cam lòng đối xử với hắn như vậy sao?
Suy nghĩ của Trình Thiên Diệp ngổn ngang, quên khuấy đi những lời mình đã nói. Vươn tay ra, vuốt ve tóc Mặc Kiều Sinh, nàng kéo hắn lên, dắt hắn đến sương phòng của mình.
Diêu Thiên Hương là một nữ nhân thức thời, cũng không biết đã trốn đi đâu từ sớm rồi.
Trình Thiên Diệp ấn Mặc Kiều Sinh ngồi xuống trước bàn, sờ lên gương mặt lạnh buốt của hắn, rót một chén trà nóng cho hắn, lấy dĩa quế hoa cao, để ở trước mặt của hắn.
“Ăn đi, lót dạ, ngươi chưa ăn gì thật đấy hả?”
Mặc Kiều Sinh nhìn dĩa quế hoa cao thơm ngon này, môi khẽ giật, gục đầu xuống không nói lời nào.
“Ăn đi. Ăn xong rồi hôm nay nghỉ ở phòng ta.” Trình Thiên Diệp ngồi trước mặt hắn, tươi cười với hắn: “Cũng giống mấy ngày trước đây vậy, ngươi ngủ ở dưới đất cạnh giường ta?”
Một chén trà nóng được nhét vào bàn tay lạnh lẽo của hắn, hơi nóng thấm từ tay của hắn chạy thẳng vào lòng hắn.
Mặc Kiều Sinh yên lặng nhặt quế hoa cao lên, từng miếng nhét vào trong miệng của mình, đưa trà nóng vào cái bụng rỗng. Hắn cảm thấy toàn thân như một dòng sông băng bị đóng trên núi chợt được phóng thích ra ngoài, rốt cuộc đã sống lại lần nữa.
Hắn nhìn thấy chủ nhân đang trải một chồng chăn đệm dày dưới đất cạnh giường, mang theo một cái gối đầu, đặt ở chỗ chăn bông.
Còn người thì ghé vào mép giường, cười nhìn hắn.
Mặc Kiều Sinh cảm thấy mình như đang đi vào cõi mộng, đến chỗ chăn đệm mềm mại, cuộn mình lại, nằm xuống.
Trong bóng tối, hắn khát vọng trăm ngàn lần, rằng có một bàn tay từ trên giường với xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.
“Kiều Sinh, ngươi phải đồng ý với ta, từ nay về sau bất luận thế nào, cũng không thể xem nhẹ mạng sống của mình.”
“Ngươi không nghĩ cho mình, ngươi cũng phải nghĩ cho ta chứ. Cứ nghĩ đến việc ngươi gặp chuyện không may, trong lòng ta thật không thể chịu đựng được.”