Trình Phượng từ phòng nghị sự đi ra, qua hành lang dài, đi trên con đường lát đá.
Ven đường, có một bóng dáng nho nhỏ đứng ở nơi đó, ôm một con hổ rối xinh đẹp, tròn mắt nhìn y đầy lo lắng.
Trình Phượng mỉm cười khó thấy, lúc đi ngang qua, đột nhiên vươn tay, xoa cái đầu nho nhỏ đó một cái.
“Úi chà.” Tiểu Thu kêu lên, tay ôm cái đầu, kinh ngạc nhìn người nghênh ngang rời đi kia.
“Thu, đang nhìn gì vậy? Đến giúp tỷ.” Bích Vân một tay bưng trà cụ, một tay xách ấm nước.
“Đến đây, đến đây.” Tiểu Thu vội vàng chạy tới, nhận lấy ấm nước trong tay tỷ tỷ, vẫn rướn người nhìn ra sau lưng tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ, Chúa công chúng ta thật lợi hại, lại còn rất dịu dàng nữa.”
“Tiểu nha đầu lừa đảo này, muội đã nghe được gì rồi?” Bích Vân cười thoáng nhìn ra sau lưng muội muội.
“Trước khi vào thì Phượng ca ca có vẻ mặt thương tâm khổ sở, nhưng sau khi nói vài câu với Chúa công thì đã cười ra ngoài rồi.”
“Muội lanh mắt vậy à, Phượng tướng quân là kiểu người lạnh lùng, khổ cho muội nhìn ra được hắn đang buồn hay đang cười.”
“Tỷ tỷ đang nói gì đấy, A Phượng ca ca rất dịu dàng mà. Tỷ xem, hắn tặng cho muội cái này nè, một con hổ rối.”
Sứ thần Tống quốc - Sở Diệp Chi, sáng sớm đã tranh thủ thức dậy tắm rửa thay quần áo ở dịch quán. Hôm nay gã được Quân chủ Tấn quốc Tấn Việt hầu triệu tiếp kiến.
Tấn quốc chỉ là một tiểu quốc, Quân chủ vừa mới chết, quốc nội có vài công tử vội vàng tranh đoạt vị trí quân chủ, vốn chúng chư hầu thủ đô không xem trọng hắn. Thế nhưng ai có thể ngờ, Quân chủ Tấn Việt hầu tuổi trẻ, mới kế vị lại dùng nô lệ làm gốc, một mình giữ được Biện Châu, đánh lui đại quân Khuyển Nhung luôn tự xưng là dũng mãnh.
Song song với Biện Châu, Quân chủ của Tống quốc ở Khẩn Lâm là Tống Tương công đã đứng ngồi không yên. Hơn nữa lại nghe nói Vệ Hằng công nước láng giềng, chẳng biết lúc nào đã nhanh chân đến trước, gả muội muội đã một lần đò của hắn cho Tấn Việt hầu làm vợ, hai nước âm thầm liên minh.
Bản đồ Tống quốc nhỏ hẹp, thực lực của một nước suy nhược, bị hai quốc gia có quan hệ thông gia như vậy kẹp ở giữa, Tống Tương công càng nghĩ càng không an.
Vì vậy, y phái sứ thần đi sứ Biện Châu đến chỗ Tấn Việt hầu. Thứ nhất là để bày tỏ ý chúc mừng thuận tiện giao hảo cảm tình, hai là để giải thích nỗi khổ tâm của Tống quốc lần này khi chỉ đứng nhìn Biện Châu bị vây nhưng không đưa tay ra giúp, thứ ba chủ yếu là tìm hiểu thực hư về Tấn quốc.
Có rất nhiều Quân chủ nghĩ giống y, cho nên gần đây Biện Châu đón tiếp khá nhiều sứ thần từ các nước lân bang.
Nghe nói Tấn Việt hầu là một văn sĩ phong nhã hiếm có.
Trước khi Sở Diệp Chi xuất môn quả thực đã ăn mặc một phen ra trò, mũ quan chỉnh tề, tiên phục bác bào, lệ bộ dao quan, tự nhận vô cùng phong lưu. Thiếu sót duy nhất chính là Tấn quốc lại không phái xa giá đến đón gã, làm hại gã không thể không cưỡi ngựa đến.
Ai ngờ mới ra khỏi dịch quán chưa được vài bước, không biết từ đâu có hai tốp loạn dân lao ra, vừa lôi vừa kéo, khiến gã tách ra khỏi tùy tùng của mình.
Đầu óc Sở Diệp Chi choáng váng, một tay vịn mũ, một tay quơ quào hô to: “Đừng chen lấn, đừng chen lấn, nhường đường đi, ta là sứ thần Tống quốc.”
Đột nhiên một cái bao tải từ trên trời giáng xuống, phủ lấy đầu của gã, lôi gã xuống ngựa, kéo vào một ngõ nhỏ tối như mực, đấm đá túi bụi vào người gã, đánh cho gã phải khóc kêu cha gọi mẹ.
Các tùy tùng tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc đã tìm thấy Sở Diệp Chi bẩn thỉu trong hẻm nhỏ. Họ thấy gã bị lột áo ngoài, tiền của mất trắng, tóc tai bù xù, mặt mũi bầm dập, đang ngồi co ro trong góc buồn bã kêu đau.
Đoàn người chật vật trở lại dịch quán.
Điều khiến bọn họ tức giận là dịch thừa chỉ qua loa với hành động lên án của bọn họ, nói gì mà bây giờ là thời điểm chiến tranh, trong thành có rất nhiều lưu dân, trị an hỗn loạn, bảo bọn họ phải tự chú ý an toàn, vân vân.
Sở Diệp Chi chỉ đành nén giận trốn trong dịch quán tĩnh dưỡng.
Mấy ngày sau, vết bầm tím trên mặt Sở Diệp Chi còn chưa hoàn toàn tiêu tán thì gã chợt nghe được Tấn Việt hầu đã phát một vạn binh trực chỉ Kỳ huyện.
Sở Diệp Chi vội vàng mang theo một nón đội đầu có mành che, chen vào đám người trong phố phường, quan sát đội ngũ Tấn quân xuất chinh.
Gã thấy tinh kỳ sáng tỏ che khuất bầu trời, nhân mã thành hàng dài đến nỗi không nhìn thấy đầu đuôi, trùng trùng điệp điệp đi qua.
Những giáp sĩ Tấn quốc nhất trí trong hành động, đội hình chỉnh tề. Tuy nhiều người nhưng không hề có xu thế rối loạn. Động tác của họ nhịp nhàng, ngẩng đầu bước đi một cách khí thế, làm cho người xem không tự chủ được mà sinh lòng sợ hãi.
“Tấn quân này được huấn luyện nghiêm chỉnh, điều hành linh hoạt, xác thực là các duệ sĩ không thể khinh thường, khó trách có thể độc lập đánh lui Khuyển Nhung.” Lỗ quốc đại phu Giang Doãn ở cùng dịch quán với Sở Diệp Chi vuốt râu thở dài.
Sở Diệp Chi thỉnh giáo: “Tấn Việt hầu có ý muốn đả thông con đường từ Biện Châu tới Tấn quốc bản thổ, vì thế hắn không tiếc khai chiến với Hán Dương Hàn Toàn Lâm sao?”
“Sở công không biết, vị Tấn quốc tân quân này vô cùng trẻ tuổi, tính cách khó thể nắm bắt, làm việc chỉ dựa vào sở thích, cũng không quan tâm đến lễ chế tập tục xưa.” Giang Doãn nghiêng người nói nhỏ: “Lần xuất chinh này là do nô lệ tạo thành, cả Hiệu úy lĩnh quân kia cũng xuất thân từ nô lệ. Ừ, chính là người đó.”
Sở Diệp Chi quay qua nhìn, chỉ thấy trong đội ngũ thật dài, có một đại kỳ thêu chữ “Mặc”. Dưới cờ là một Hiệu úy trẻ tuổi, oai hùng đầy năng lượng, ngân thương sáng lóa, giục ngựa đi về phía trước.
Đúng là quan tướng hắc y mà mấy ngày trước đứng sau lưng A Phượng đây mà.
Người đó thúc ngựa đi qua, ánh mắt rét lạnh lướt qua Sở Diệp Chi. Sở Diệp Chi chỉ cảm thấy lông tơ phía sau lưng dựng đứng.
Hừ, chẳng qua chỉ là một tên nô lệ, ta có gì phải sợ ngươi? Sở Diệp Chi rầu rĩ vì bản thân tự dưng khiếp đảm.
Tấn Việt hầu này chẳng qua chỉ là một tên mất trí, xem trọng đám nô lệ ti tiện, có thể thấy được Tấn quốc này cũng chẳng có gì đáng sợ.
Giờ phút này, trên tường thành Biện Châu, Trình Thiên Diệp đang nhìn đội ngũ uốn lượn đi về phía trước.
Tinh kỳ phấp phới trong gió.
Trong đó có một màu cờ nổi bật hơn cả, phía trên thêu một chữ “Mặc” thật lớn. Đó là soái kỳ của chủ soái trung quân.
Dưới cờ là một người mặc hắc giáp đang đánh ngựa đi về phía trước.
Kiều Sinh.
Trình Thiên Diệp âm thầm gọi.
Bóng dáng màu đen đột nhiên xoay đầu lại, nhìn quanh tường thành.
Ở khoảng cách xa, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Mặc Kiều Sinh lưu luyến hồi lâu, rốt cuộc cắn răng quay đầu đi. Hắn đi càng lúc càng xa, không quay đầu lại nữa.
“Đã không nỡ như vậy, vì sao còn muốn để hắn đi?” Diêu Thiên Hương đứng sau lưng Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp xoay người, nhìn Diêu Thiên Hương. Nàng thở dài, hai tay ôm chặt eo của nàng ta, vùi đầu của mình lên vai của nàng ta.
“Được rồi, được rồi, ngươi thế này ta thật sự không quen.” Diêu Thiên Hương giơ tay lên, do dự một lát, cuối cùng vỗ vỗ lên vai Trình Thiên Diệp.
“Thiên Hương.” Nàng ta nghe thấy người chôn đầu trên vai mình đang nhẹ nhàng nói.
“Ta không nỡ, ta chỉ muốn trói hắn bên người, nhốt trên giường, cho hắn thấy thân phận của ta, ngày ngày ở cùng với hắn.”
Diêu Thiên Hương thầm thở dài. Hóa ra Thiên Vũ cũng có một mặt mềm yếu như vậy. Chính vì nàng có một mặt như vậy, không chỉ là một Quân vương lạnh lùng vô tình, cao cao tại thượng nên nàng mới khiến ta thích, nàng mới có thể làm cho nhiều người thật sự thuần phục.
“Không sao, không sao. Chờ hắn trở về, chúng ta cứ làm như thế.” Diêu Thiên Hương vỗ vai Trình Thiên Diệp: “Ta sẽ hạ thuốc hắn, khiến hắn vô lực phản kháng. Đến lúc đó tùy ngươi giày vò, cho ngươi tận hứng, giải nỗi khổ ly biệt hôm nay.”
Trình Thiên Diệp bật cười, nàng đứng thẳng người, sửa sang lại ống tay áo, thở dài một hơi. Nàng đưa tay đáp lên vai Diêu Thiên Hương, mời nàng ta cùng đi xuống dưới tường thành.
“Cảm ơn ngươi, Thiên Hương, nhờ có ngươi, ta đã khá hơn nhiều rồi. Đi, buổi tối chúng ta tổ chức yến ẩm rượu, thư giãn một tí.”
Ban đêm, Tấn Việt hầu mở tiệc chiêu đãi sứ thần các nước ở hành cung mới vừa được tu sửa của mình.
Sở Diệp Chi được mời gia nhập hàng ngũ.
Đến bữa tiệc, gã ngắm nhìn bốn phía, thấy hành cung này tuy hiên ngang nhưng không hề có mấy vật dụng xa hoa tinh tế.
Trong yến, phần lớn là tướng soái trong quân. Trên yến tiệc cũng không có yêu cơ vũ nữ đi hoan hiến nghệ, ngược lại mời một vài võ sĩ đến vật lộn.
Cảnh này ngược lại rất không bằng Tống quốc.
Mặc dù Tống quốc suy nhược về quân sự nhưng vì bản đồ nằm trong khu thủy vực, thổ địa phì nhiêu, dân sinh giàu có. Vì thế, quốc nội lưu hành làn gió xa hoa lãng phí.
Hành cung, đền đài và lầu gác của Tống Tương công thì hoa mỹ tuyệt luân, đồ dùng khí cụ không gì không tinh xảo. Dù có mở tiệc chiêu đãi thì luôn có ca cơ xinh đẹp, bồng bềnh như tiên, chuông trống soạn ngọc, rực rỡ muôn màu, nhã yến phi phàm, chứ đâu thô sơ buồn tẻ thế này.
Sở Diệp Chi không khỏi tỏ ra vài phần khinh thị.
Gã rót chút ít rượu vàng, lại thấy Tấn Việt hầu vô cùng trẻ tuổi, tuấn tú đang ngồi ngay ngắn phía trên, thái độ nói chuyện rất tao nhã. Gã chợt lớn mật, đứng dậy chắp tay: “Hầu gia niên khinh hữu vi (tuổi trẻ), trị quân có đạo, có thể dùng sức một mình đánh lui Khuyển Nhung, thực làm chúng ta bái phục.”
Gã giơ ly rượu cười ha ha: “Hầu gia đúng là danh dương thiên hạ, uy truyền khắp tứ hải. Bỉ nhân khuyên hầu gia nên cẩn thủ lễ nghĩa, không thể không phân biệt được địa vị cao thấp, hỗn loạn tôn ti.”
Trình Thiên Diệp cười chế nhạo nhìn gã, khẽ hừ nhẹ: “Sở công là Tống quốc sứ thần, không biết có cao kiến gì, kính xin vui lòng chỉ giáo.”
Sở Diệp Chi uống rượu quá nhiều, không phát hiện ánh mắt lạnh lùng của Trình Thiên Diệp.
Gã tự tay chỉ vào Trình Phượng đang ngồi trên tiệc nói: “Ví dụ như hôm nay trên đại điện đều là các công khanh đại phu của các nước. Hầu gia đã mời chúng ta cùng vui mừng, sao có thể cho tên ti tiện cùng ngồi với chúng ta, cùng uống cùng luận, chẳng phải là khiến nhã sĩ chúng ta khó chịu sao?”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe phịch một tiếng, Du Đôn Tố ngồi vị trí đầu tiên dưới tay Trình Thiên Diệp, nặng nề quẳng ly rượu xuống, trừng mắt nhìn Sở Diệp Chi.
Sở Diệp Chi vội vàng nói: “Đại tướng quân có điều không biết, tên này khi còn bé chính là nô lệ nhà ta, còn là kẻ dùng sắc hầu người. Hôm nay không biết bịp bợm thế nào mà lại trà trộn tại vào trong đây, muốn cho ta cùng hắn cộng ẩm, thực là không thể nhịn được nữa.”
Gã vốn tưởng rằng mọi người sẽ cùng phỉ nhổ A Phượng, có lẽ Tấn Việt hầu sẽ tức giận giải A Phượng xuống, có lẽ sẽ sợ mất mặt trước các sứ thần, cũng có lẽ sẽ trả người lại cho gã xử lý.
Ai ngờ chờ gã kịp phản ứng, gã đã trông thấy ánh mắt tức giận của các tướng soái Tấn quốc đối diện.
Trong cuộc chiến một tháng thủ thành, mọi người nhiều lần đồng sinh cộng tử, mệt mỏi thì cùng chen nhau ngủ dưới thành, đói bụng thì cùng chia nhau miếng thức ăn nguội lạnh, đồng bào đẫm máu, sinh tử tương giao.
Mọi người đã sớm xem Trình Phượng, người đã nhiều lần anh dũng xông ra tiền tuyến chiến trường, thành chiến hữu huynh đệ của mình.
Giờ phút này, họ nhìn thấy này một tên sứ thần từ một đất nước không biết tên tuổi nào đó đến sỉ nhục huynh đệ của mình trước mặt mọi người. Vì thế, gã đã khơi dậy phẫn nộ trong họ.
“Sở Diệp Chi?” Trình Thiên Diệp để ly rượu xuống: “Tống Tương công các ngươi phái ngươi tới hạ chiến thư với Tấn quốc chúng ta đấy sao?”
“Không, không, không, Tấn Việt hầu hiểu lầm rồi. Hai nước Tấn - Tống từ trước đến nay bang giao hữu hảo, quân thượng sao có thể phái ta tới hạ chiến thư?”
Trình Thiên Diệp đập bàn: “Ngươi đến quốc gia của ta, vậy mà dám tìm cớ sinh sự, trước mặt mọi người vũ nhục ta trước điện, không phải khiêu khích thì là ý gì?”
“Ta phải viết một lá thư cho Tống Tương công của ngươi, mấy vạn đại quân của Tấn quốc ta lúc này đang bận rộn. Nếu y cố ý, vậy hẹn nhau tại cuộc thi săn bắn Vu Lan, thế nào?”
“Không, không, không, ta không ý đó, cũng không ý đó đâu.”
Trình Thiên Diệp ra hiệu: “Mang thư tay của ta và người này cùng về Tống quốc đi.”
Võ sĩ trước điện vâng lệnh, không quan tâm đến lời giải thích của Sở Diệp Chi, áp giải gã ra ngoài điện.
Đại điện nhất thời lặng ngắt như tờ.
Trình Thiên Diệp nâng chén cười nói: “Bởi vì ta hoàn toàn không biết có tiểu nhân, đã làm hỏng hào hứng của chư công, được rồi, ta sẽ tự phạt ba chén với chư vị vậy.”
Mọi người ngổn ngang suy nghĩ, nâng ly rượu cộng ẩm.
Trình Thiên Diệp ngoắc tay với Trình Phượng. Trình Phượng đứng dậy, quỳ trước giá.
“Phàm là người có công với Đại Tấn ta, bất luận chuẩn mực, đều có tư cách đến điện này.” Trình Thiên Diệp lật một chén vàng trên bàn: “Chén rượu này ta ban thưởng cho ngươi.”
Trình Phượng tiếp nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Lỗ quốc đại phu Giang Doãn yên lặng vuốt chòm râu, thầm nghĩ: “Tấn Việt hầu này không đơn giản, với chiêu thức ấy của hắn thì lo gì những kẻ xuất thân hèn mọn này không khăng khăng một mực liều mạng vì hắn.”
“Huống chi, hắn là nắn quả hồng mềm. Tống Tương công trời sinh tính nhu nhược, trục xuất sứ thần của y, sẽ làm y cực kỳ sợ hãi. Vệ Hằng công Diêu Hoằng, thực lực của một nước cường thịnh, tự có dã tâm thì Tấn Việt hầu liền cúi người, không tiếc lấy chi nữ đã từng gả nhà y làm vợ, thành thông gia với Vệ quốc. Người này co được dãn được, là một nhân vật kiêu hùng. Khi về, ta nhất định phải cáo với Chúa công, không thể không đề phòng người này.”