Chương 101: Không phải là cô ấy thì không cưới
Nếu là bình thường, Du Ánh Tuyết nhất định sẽ tránh khỏi sự nghi ngờ, nhưng lúc này cô không có thời gian để tâm tới.
Sắp phải ra đi, giờ mọi thứ xung quanh không còn quan trọng nữa.
Cô ấy đi một mạch lên tầng cao nhất, khi cô đã lên đến thì đã đến giờ tan sở, mọi người đang loay hoay dọn đồ.
Chỉ có đèn trong phòng họp vẫn sáng, người quản lý của một số dự án mới đang tăng ca họp bàn. Du Ánh Tuyết lặng lẽ bước vào, Nghiêm Danh Sơn đang đi ra khỏi phòng họp để chuẩn bị các tài liệu khác, đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.
“Cô Ánh Tuyết?”
Sau khi Du Ánh Tuyết bước vào, đôi mắt vẫn luôn hướng về cửa kính mờ để nhìn vào trong phòng họp.
Dù chỉ là một bóng dáng mơ hồ nhưng cô vẫn cảm nhận được anh. Si mê, tham lam như thể nhìn bao lâu cũng không đủ.
Nghiệm Danh Sơn cô thêm hai lần nữa, cô mới hoàn hồn sực tỉnh.
“Cô đang có việc gấp tìm chủ tịch Khang sao? Có cần tôi đi vào báo cho anh ấy một tiếng không?”
Nghiệm Danh Sơn hỏi. Nhưng khi thấy sắc mặt của cô có gì đó không đúng lắm, anh ta hơi lo lắng.
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với cô Ánh Tuyết mà anh ta không kịp báo cáo thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hơn nữa, cô Ánh Tuyết thường sẽ không tự nhiên đến công ty.
Du Ánh Tuyết vội vàng xua tay lắc đầu: “Đừng quấy rầy công việc của anh ấy, tôi không sao, chỉ là… tôi muốn đến nhìn anh ấy thôi…”
Câu cuối cùng được nói ra không chút che giấu, ánh mắt cô rơi vào bóng dáng mờ mịt trong phòng họp.
Nghiệm Danh Sơn nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của cô. Nhếch môi, nở nụ cười.
Có vẻ như chủ tịch và cô ấy đã trời quang mây tạnh.
“Cuộc họp của chủ tịch Khang vừa mới bắt đầu. Cũng có thể sẽ kéo dài vài giờ.”
“Không sao, tôi có thể đợi. Đừng nói với anh ấy là tôi ở đây”
“Vậy trước tiên cô ở đây nhìn đi, tôi đi chuẩn bị tài liệu”
Trong giọng điệu của Nghiêm Danh Sơn có chút bông đùa pha lẫn chút trêu chọc cô. Du Ánh Tuyết xấu hổ, sau đó cười đắc thắng quay lại, “Lúc thư ký Thanh họp, không phải anh cũng chăm chú theo dõi sao?”
Cô vẫn nhớ dáng vẻ lo lắng ở sân bay của thư ký Thanh, cuối cùng cô ấy đã khóc vì sung sướng, cái ôm thắm thiết của hai người càng khẳng định suy đoán của Du Ánh Tuyết.
Nỗi lòng của anh ta được phơi bày ra nhưng Nghiêm Danh Sơn không hề xấu hổ mà ngược lại mặt còn có ý cười.
Anh ta không nói gì nữa, cười cười đi chuẩn bị tài liệu.
Rõ ràng là nhắc tới thư ký Thanh nên tâm trạng anh ta khá tốt.
Du Ánh Tuyết quay lại nhìn theo bóng lưng của anh, ý cười trên khóe môi dần biến mất. Vài năm nữa trở lại, có thể… trợ lý Sơn sẽ kết hôn đúng không? Cũng có thể vợ anh ta cũng sẽ là thư ký Thanh.
. Mọi thứ xung quanh cô sẽ thay đổi. Vài năm nữa, có lẽ mọi thứ đã trở thành thứ mà cô không còn quen thuộc nữa.
Bao gồm… Lúc này, anh ấy vẫn đang ở trong phòng họp…
Nghĩ đi nghĩ lại, nỗi buồn lại tràn về.
Du Ánh Tuyết chớp đôi mắt đỏ hoe và ngừng nhìn.
Sau đó cô lưng đi, mở cửa và bước vào văn phòng chủ tịch.
Thời gian chậm rãi trôi đi, cô ngồi trên ghế sô pha cầm một tờ tạp chí tài chính lật xem.
Trên giá sách, những tờ tạp chí tài chính đã được đánh dấu dấu cẩn thận với thư ký Thanh.
Có tất cả các cuộc phỏng vấn về anh ấy.
Trước đây, Du Ánh Tuyết ghét nhất những tạp chí tài chính này, trong đó có quá nhiều thuật ngữ chuyên môn mà cô không hiểu lắm.
Nhưng tại thời điểm này, cô đã xem nó với sự thích thú. Mỗi một chữ trước mắt cũng giống như đang tuôn ra, sinh động đến như thế.
Say sưa đọc, không ngờ cô đã đọc vài cuốn mà không biết. Cô có hơi buồn ngủ, nhưng giây phút tiếp theo…
Vẫn bị thu hút bởi tạp chí mới mở.
Phóng viên hỏi: “Anh Phong Khang có sẵn sàng nói với mọi người về cuộc sống riêng tư của anh không?”
Kiều Phong Khang: “Xin lỗi, không thể trả lời.”
Du Ánh Tuyết gần như có thể hình dung ra khuôn mặt anh có bao nhiêu lạnh lùng và khó coi khi trả lời câu hỏi này. Cô thực sự đồng cảm với anh chàng phóng viên ở đối diện.
Phóng viên: “Vậy tôi có thể hỏi về quan điểm tình yêu của anh được không? Tôi tin rằng đây là điều mà nhiều người sẽ quan tâm. Giống như khi chúng tôi phỏng vấn bạn của anh, anh Lê Tiến Minh cách đây một thời gian, anh ấy giữ quan điểm không bao giờ muốn kết hôn và không tin vào tình yêu. Vì vậy, anh có khác với anh ta?” Kiều Phong Khang: “Tình trạng này sẽ kết thúc. Năm năm nữa” .
Phóng viên: “Tại sao lại là năm năm nữa? Có ý nghĩa đặc biệt nào không?”
Kiều Phong Khang: “… Đợi cô ấy lớn lên”
Phóng viên (cười): “Có vẻ như anh đã có đối tượng của riêng mình. Quay trở lại câu hỏi vừa rồi, anh có cái nhìn như thế nào về tình yêu?”
Kiều Phong Khang (kiên định và dứt khoát): “Suốt đời này… không phải cô ấy sẽ không kết hôn”
Du Ánh Tuyết đọc đến đây, trong lòng run lên.
Đây là một cuộc phỏng vấn diễn ra vào năm vừa rồi. Năm đó, cô 17 tuổi, năm năm sau, cô 22 tuổi. Vì thế…
Suốt đời này, không phải cô ấy sẽ không kết hôn…
Đối tượng không phải là ai khác, mà chính là cô?
Cô rất vui.
Cô được một người như vậy yêu say đắm vào những năm tháng mà cô hoàn toàn không biết.
Cô cầm cuốn tạp chí, cuộn mình trên ghế sô pha, nhắm mắt lại, không kìm được nước mắt.
Du Ánh Tuyết, không có gì phải buồn cả.
Bất kể tương lai ra sao, ít nhất… Đã từng sở hữu. Như vậy là đủ rồi. Thực sự đủ.
Cô tự an ủi mình hết lần này đến lần khác, và lại hết lần này đến lần khác tự động viên mình.
Suốt một đời…
Không phải là cô ấy thì sẽ không kết hôn.
Mười từ của anh vang vọng trong tâm trí cô trong một thời gian dài.
Cần bao nhiêu thâm tình thì có bấy nhiêu.
Đêm khuya.
9:00 giờ.
Một nhóm người bước ra từ phòng họp.
Kiều Phong Khang đi về phía phòng làm việc của mình, theo sau là một số trưởng nhóm dự án vẫn đang giải thích chi tiết công việc với anh.
“Vào phòng nói chuyện” Kiều Phong Khang đẩy cửa văn phòng và đi vào trước.
Bên trong, đèn sáng.
Anh bước vào.
Bước chân, đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt anh rơi vào một bóng người đang cuộn tròn trên ghế sô pha.
Dù chỉ nhìn được bóng lưng nhưng anh ấy đã biết chính xác đó là ai.
Làm thế nào mà cô… lại đến đây rồi?
Không phải nói đêm nay sẽ ngủ ở ký túc xá sao?
Đôi mắt anh bỗng dịu lại, ánh mắt trở nên say đắm và trìu mến hơn.
Nhưng nhìn thấy hai cái chân trắng nõn dưới váy của cô cứ như vậy lộ ra bên ngoài, váy bị đẩy lên một cách vô thức, ngay cả cặp đùi trắng như tuyết cũng lờ mờ hiện ra, lông mày của anh lại cau lại.
“Chủ tịch Khang?”
Vài người phía sau anh chưa kịp đi vào đã bị chặn ở cửa trước, không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
“Quay người ra chỗ khác!”
Kiều Phong Khang ra lệnh, mọi người liếc mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bọn họ vẫn làm theo.
Ngay sau đó, Kiều Phong Khang cởi áo khoác và đi về phía Du Ánh Tuyết.
Bọc áo khoác ngoài và bế cô ra khỏi ghế sô pha.
Du Ánh Tuyết đang nửa mê nửa tỉnh, bị anh ôm như vậy thì giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy đó là anh, lông mày bất giác g lên thành một vòng cung xinh đẹp, hai tay quyến luyến ôm lấy cổ anh.
“Hết bận rồi sao?”
Giọng nói lười biếng, mềm mại, luyến láy khiến lòng anh mềm nhũn.
Cô phồng má lên, như thể đang hờn dỗi, lại giống như đang làm nũng nói: “Cháu đã đợi chú rất lâu rồi… Nếu chú không tan họp, cháu sẽ đi trước.”
Kiều Phong Khang mắt rung động.
Anh thực sự thích cô nói chuyện với chính mình như thế này.
Đột nhiên, anh rất muốn hôn cô…
Ánh sáng ấm áp chiếu từ trên xuống dưới, bóng của anh bao trùm lấy cô, Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy khuôn mặt luôn lạnh lùng của anh lúc này lại thêm một nét dịu dàng.
Đôi mắt anh lưu lại trên đôi môi đỏ mọng của cô, ánh sáng chớp qua khiến Du Ánh Tuyết sợ hãi.
Bàn tay ôm lấy cổ anh không kìm được mà nắm chặt hơn.
“Các người tan làm trước đi, chuyện còn lại ngày mai báo cáo” Kiều Phong Khang đột ngột ra lệnh.
Sau đó Du Ánh Tuyết mới nhận ra rằng vẫn có người ở bên ngoài. Nghĩ đến câu nói làm nũng vừa rồi của mình, mặt đỏ bừng, xấu hổ mà vùi vào ngực anh.
Khi những người bên ngoài nghe thấy giọng nói của Du Ánh Tuyết thì hiểu ra. Họ rất thức thời, nói tạm biệt, rồi rời đi nhanh nhất có thể.
Còn không quên giúp hai người đóng cửa phòng làm việc.
Những người đó đã rời đi. Dục vọng trong lòng Kiều Phong Khang không thể chịu đựng được nữa.
Đẩy cô vào tường, cúi đầu triền miền hôn lên môi cô, Du Ánh Tuyết sợ run, kiễng chân đáp lại anh.
Quần áo xốc xếch xuống đất, lúc này cũng không ai quan tâm.
Kiều Phong Khang mút môi dưới, hỏi: “Em ở đây bao lâu rồi?”
“… Đã rất lâu rồi.” Cô thở hổn hển:
“Xem hết những cuốn tạp chí của chú rồi.”
“Không em phải nói… tối nay ngủ trong ký túc xá sao? Hả?” Anh đưa bàn tay vào quần áo của cô.
Du Ánh Tuyết bị hôn đến nỗi hai mắt ướt đẫm.
Bàn tay to lớn vuốt ve thân thể cô khiến hai chân cô mềm nhũn.
Cô dựa vào tường đôi mắt đẫm nước nhìn chằm chằm anh, trông thật quyến rũ, dụ hoặc.
“Chính là… Cháu đột nhiên nhớ chú..” Cô nhẹ giọng nói, ngay cả giọng nói cũng mềm mại đáng yêu Tiểu yêu tinh… Chuyên môn dùng để hàng phục anh.
Kiều Phong Khang thở dốc một cái, thân hình cao lớn cứng đờ.
Chỉ vì một câu nói của cô đã khiến máu trong người anh sôi sùng sục.
Trong mắt anh hiện lên một tia dục vọng.
“Tôi thấy được, em tới đây không phải nhớ tới anh, mà em đến đây để dụ dỗ anh.”
Du Ánh Tuyết cười tủm tỉm: “Nếu cháu thật sự tới đây dụ dỗ chú, chú sẽ bị cháu dụ dỗ sao?”
Nụ cười ngày càng mê hoặc.
Gần đến giờ phút chia ly, tất cả dè dặt, e dè, tất cả đều bị cô vứt bỏ.
“Còn có thủ đoạn nào khác dụ dỗ sao? Chỉ nói tới thôi thì không đủ”
Kiều Phong Khang ma mị thì thầm vào tai cô một cách không đứng đắn.
Lòng bàn tay to xuyên qua mái tóc dài ôm lấy khuôn mặt nhỏ xinh của cô. Khuôn mặt Kiều Phong Khang nhích lại gần cô hơn một chút, ánh mắt mơ hồ có chút quyến rũ, quyến rũ đến mức làm cho Du Ánh Tuyết sợ hãi.
Cô không kiềm chế được hít một hơi sâu.
Ngay lúc này… Cửa văn phòng đột ngột bị đẩy ra. Người chưa vào, tiếng đã vang lên: “Chủ tịch Khang, anh có muốn gọi đồ ăn mang về cho anh và cô Ánh Tuyết.”
Chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra, bị khựng lại m thanh từ kết thúc văng vẳng Nghiêm Danh Sơn đứng ngốc ở đó.
Khi anh ta hoàn hồn, một tạp chí dày bay tới đánh vào trán anh ta.
“Ra ngoài!”
Nghiêm Danh Sơn quay đi ngay lập tức.
Trên thực tế, anh ta rất tốt khi nhắc nhở khi hai người chưa có thời gian ăn tối.
Nhưng, không ngờ hai người nói về tình yêu lại nhập vai nhanh đến vậy.
Dù sao thì..
Khang tổng vừa mới kết thúc cuộc họp cách đây chưa đầy năm phút.
Kết quả…
Thông qua “lời nhắc nhở thân mật” của Nghiêm Danh Sơn, Kiều Phong Khang và Du Ánh Tuyết đã tạm ngừng nói chuyện yêu đương.
Anh ấy có thể chịu đựng được.
Nhưng Du Ánh Tuyết vẫn còn nhỏ, cô vẫn đang phát triển, vì vậy cô không thể nhịn đói được.
Anh lái xe và dẫn cô ấy ra khỏi công ty đi ăn tối.
Trên quãng đường đi, Kiều Phong Khang một tay cầm vô lăng và tay kia nắm tay Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết nhìn xuống, đáy mắt gợn sóng. Ngay sau đó, cô xòe năm ngón tay mình ra, đan vào tay anh và siết chặt các ngón tay lại.
Kiều Phong Khang liếc nhìn cô.
Bốn mắt hướng vào nhau, trong mắt tràn đầy yêu thương.
“Em muốn ăn ở đâu?” Anh hỏi.
“Chúng ta tìm cái gì tiện thì ăn ạ. Ăn ở đâu cũng đều ngon” Có anh ở bên, ăn cái gì cũng đều rất ngon.
Danh Sách Chương: