Chương 495:
“Tôi cũng không có tiền, lúc đó anh ba lại bị chấn động mạnh, trí nhớ cũng không tốt, không thể tìm được gia đình của anh. Tôi đành phải đưa về nhà chăm sóc”
“Lúc đó bác sĩ nói rằng anh ấy có thể bị liệt và chân trái phải cắt bỏ. Anh ấy kiên quyết không đồng ý. Anh ấy có lòng kiêu hãnh rất cao và không thể chấp nhận việc trở thành một kẻ tàn phế. Anh ấy cứ vậy nằm ở trên giường suốt một năm, nằm đến… nằm đến phía sau toàn bộ hư thối Những ngày tháng khổ sở đó Bối Bối cũng không dám nghĩ lại.
Du Ánh Tuyết rưng rưng nước mắt.
Cô nắm chặt hai tay, dùng ngón tay bấu vào lòng bàn tay, cố gắng chống âm thanh nghẹn ngào đang chất đầy cổ họng.
Bối Bối hiếm khi nói về quá khứ của anh với mọi người nhưng một khi đã nói rồi thì lại không thể kìm lòng.
“Sáu tháng trước, chân của anh ấy cuối cùng đã cải thiện một chút, và trí nhớ của anh ấy đã được phục hồi. Tôi nghĩ anh ấy sẽ rời đảo bất cứ lúc nào để trở về nơi anh ấy thuộc về. Tôi biết anh nhất định không phải nhân vật tầm thường…
“Đáng tiếc, lại có một vấn đề khác với mắt của anh ấy. Bác sĩ nói rằng anh ấy có thể bị mù hoàn toàn bất cứ lúc nào”
“Thực ra bây giờ anh ba sống ngày nào cũng rất đau đớn. Tôi là người duy nhất ở bên cạnh anh ấy cũng như có thể nói chuyện với anh ấy. Nhưng… anh ấy cũng dần không muốn nói chuyện với tôi hay đúng hơn là không muốn giao tiếp với ai, anh ấy thích nhốt mình trong căn nhà hoang vu đó.”
“Tôi biết anh ấy thường chán ghét bản thân cũng rất chán nản. Anh ấy không chịu uống thuốc cũng không chịu tiêm thuốc, anh ấy cảm thấy hiện tại mình chỉ là một kẻ tàn phế, có làm gì cũng vô ích” Du Ánh Tuyết không muốn khóc, ít nhất cô không muốn rơi lệ trước mặt một người xa lạ nhưng những giọt nước mắt thì không thể ngăn lại được.
Cô hận chính mình đã không ở bên cạnh anh lúc anh bất lực và đau đớn nhất. Càng bản thân đã không sớm tìm ra anh ấy.
©ô cố tình đi phía sau Bối Bối, nghe cô ta tiếp tục nói: “Nhưng tôi biết anh ấy không những không phải người vô dụng mà còn rất giỏi, rất tuyệt vời. Cả hai anh của tôi đều rất thích anh ấy. Cô có biết không? Mặc dù anh ấy nằm yên trên giường hơn một năm nhưng mà, anh ấy đã giúp hai anh của tôi kiếm được rất nhiều tiền. Cô có thể tưởng tượng được không? Mỗi cổ phiếu anh ấy nhờ anh tôi mua đều rất lợi hại, anh tôi chỉ có khoảng hai triệu tiền vốn, bây giờ đã gấp lên mười mấy lần rồi. Tôi không rõ là kiếm được tổng cộng bao nhiêu chỉ biết là nhiều lắm.” Khi Bối Bối nói điều này, Du Ánh Tuyết ngẩng mặt lên tự hào.
“Tuy nhiên, đây là bí mật của gia đình chúng tôi và anh ấy. Anh ấy không muốn người khác làm phiền mình, vì vậy những thứ này không thể ra ngoài” Bối Bối nói xong thì xoay người lại.
Nước mắt của Du Ánh Tuyết vẫn còn đọng nơi khóe mắt, không kịp lau. Bối sửng sốt, cô cười cười rồi lau vội nước mắt.
Bối Bối im lặng một lúc mới nói tiếp: “Tôi đã nói với cô nhiều như vậy rồi, giờ tôi muốn hỏi quan hệ giữa cô và anh ba của tôi là gì?” Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi, kiềm chế sự đau khổ và tự trách, cô môi mấp máy, đang muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng.
“Tại sao lại đi cùng nhau?” Cô quay đầu lại.
Bối Bối hai mắt sáng lên: “Anh ba” Cô đứng đó, quan sát anh từ một khoảng cách ngắn. Anh ấy vẫn đeo một nửa chiếc mặt nạ chỉ để phần môi và sống mũi lộ ra ngoài. Nhưng nửa gương mặt này cũng đủ thấy anh đã gầy đi rất nhiều. Trên má vẫn còn một hai vết sẹo mờ. Tuy không ảnh hưởng đến ngoại hình nhưng đó cũng là bằng chứng cho thấy anh từng bị thương.
Bây giờ những gì tỏa ra từ anh chỉ có lạnh lẽo mà thôi, không phải thứ nhiệt độ mà người bình thường nên có.
Có thể tưởng tượng được rằng trong hai năm qua, anh đã trải qua nỗi đau không thể nào hình dung nổi. Người đàn ông kiêu hãnh thà chảy máu chứ không ra nước mắt này rốt cuộc cũng chỉ là một người bình thường.
Anh cũng sẽ đau.
Sẽ chán nản.
Sẽ yếu đuối.
Sẽ muốn trốn tránh.
“Em mang bữa sáng cho anh, nhưng anh không có ở nhà, em gặp được cô ấy ở đó. Anh ba, cô ấy là bạn của anh à?” Kiều Phong Khang nhìn cô ấy thật lâu. Cô có thể thấy rằng thị lực hôm nay của anh tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều.
Anh mím môi, chỉ phun ra mấy chữ lạnh nhạt: “Anh không biết cô ấy” Bối Bối sững người trong giây lát.
Nước mắt Du Ánh Tuyết lại trào ra. Anh nhìn không nổi bên chuyển ánh mắt qua chỗ khác xem như không thấy.
Sau đó, anh cũng quay trở lại nhà của mình. Du Ánh Tuyết cắn môi, chậm rãi đi theo phía sau.
Bối Bối không ngốc, sớm đã nhìn ra bọn họ có quan hệ không đơn giản.
Kiều Phong Khang bước vào phòng, Bối Bối theo sau, Du Ánh Tuyết bước vào với vẻ mặt khổ sở.