Chương 157:
Người phụ nữ khiến anh yêu đến mức sẵn lòng dâng hiến tất cả, người phụ nữ khiến anh dễ dàng mất đi lý trí đang chật vật, đau đớn ngồi xổm ở kia.
Cô chôn mặt giữa hai đầu gối, không khóc lóc cũng chẳng có nước mắt, nhưng…
Sự đau khổ toát ra bên ngoài lại khiến anh hối hận không chịu nổi.
Tất cả những thứ này… là do anh cho cô..
Bàn tay anh siết chặt rồi lại thả lỏng.
Anh nặng nề bước lại gần, khoác áo lên vai cô.
Cô không hề phản ứng.
Anh cúi người, bế thân mình đang co quắp dưới đất của cô lên.
Lông mi Du Ánh Tuyết run rẩy, cuối cùng cũng có phản ứng.
Khi nhìn thấy anh, trong mắt cô thoáng hiện lên sự sợ hãi. Tuy chỉ trong thoáng chốc nhưng đã đủ để khiến anh đau lòng.
“Đừng sợ… Tôi sẽ không tổn thương em nữa đâu” Kiều Phong Khang nói bằng giọng khàn đặc.
Anh bọc kín cô rồi bế cô ra khỏi câu lạc bộ.
Trong suốt quãng đường, cô ngoan ngoãn khác lạ, không giãy dụa nữa.
Trong câu lạc bộ vô cùng ầmĩ. nhưng hai người đều im lặng, dường như cả thế giới đã trở nên yên tĩnh.
Thấy bọn họ ra ngoài, Nghiêm Danh Sơn lập tức kéo cửa ở ghế sau ra.
Thấy dáng vẻ này của hai người và bầu không khí nặng nề kia, Nghiêm Danh Sơn cũng đoán được là đã xảy ra chuyện gì. Anh ta nín thở, không dám hỏi nhiều.
Kiều Phong Khang bế Du Ánh Tuyết lên xe.
Ngay cả khi ngồi trong xe, anh vẫn không buông tay, ôm cô vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cô với vẻ thương tiếc, chậm rãi nhắm mắt lại.
Du Ánh Tuyết co rúm người trong lòng anh, không biết là đã ngủ thiếp đi hay ngất xỉu vì đau đớn, vẫn không có phản ứng gì khác suốt cả chặng đường.
Xe của Nghiêm Danh Sơn chạy khá nhanh, chẳng mấy chốc đã đến biệt thự.
Kiều Phong Khang dặn anh ta đi mua thuốc rồi bế Du Ánh Tuyết vào.
Trong ánh sáng loang lổ, Kiều Phong Khang cúi đầu nhìn cô, cô vẫn im lặng nhắm mắt.
“Cậu chủ, cô Ánh Tuyết cũng về đấy ạ?”
Người giúp việc ra chào hỏi.
Kiều Phong Khang chỉ nhướng mày chứ không trả lời, im lặng bế Du Ánh Tuyết lên tầng.
Trong phòng ngủ của Du Ánh Tuyết, Kiều Phong Khang kéo áo khoác của mình ra, cẩn thận đặt cô lên giường rồi đắp chăn cho cô. Dường như cô đã ngủ say.
Anh ngồi yên bên giường, cúi đầu nhìn cô chăm chú rồi quay người bước vào phòng tắm.
Đến khi có nước nóng, Nghiêm Danh Sơn cũng đã quay về, bảo người giúp việc mang thuốc lên.
Kiều Phong Khang cẩn thận vén chăn, đẩy váy cô lên.
Du Ánh Tuyết không giả vờ được nữa. Cô co rúm người, ôm chăn bò dậy, tựa nửa người vào đầu giường, nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt cảnh giác và sợ hãi.
Ánh mắt đó như thể anh chính là kẻ ác có tội tày trời.
Mà anh đúng là như thế!
“Lại đây.” Kiều Phong Khang mở miệng.
Du Ánh Tuyết siết chặt chăn. Mắt Kiều Phong Khang tối lại, anh chồm người tới, kéo chăn ra. Du Ánh Tuyết thở hổn hển, định rúc vào góc khuất nhưng lại bị anh bế lên.
Cô chống cự, đấm lên người anh. Kiều Phong Khang mặc cho cô đánh, chỉ cần cô có thể giải tỏa thì muốn sao cũng được.
Anh đặt cô ngồi lên đùi mình rồi cởi hết quần áo cô ra. Du Ánh Tuyết sợ đến mức run cầm cập.
Mãi đến khi nước mắt cô sắp rơi xuống.
“Mai không cần phải đi học nữa, cứ đây dưỡng thương đi.”
Anh mở miệng.
“..” Du Ánh Tuyết không trả lời. Cô sợ rằng khi vừa lên tiếng, giọng nói khàn khàn sẽ tiết lộ tâm trạng của cô.
Kiều Phong Khang nặng nề nhìn cô rồi đặt cô lên giường.