Chương 126:
Bốn ngày không gặp, sao cô đột nhiên cảm thấy anh lại đẹp trai nhỉ?
Hơn nữa… Nhớ anh quá! Gặp rồi lại càng nhớ.
Kiều Phong Khang nhìn cô đầy tình cảm: “Lại đây nào!”
Cô cười, ngoan ngoãn bước thêm một bước.
Anh nắm tay, kéo cô vào lòng.
Tay còn lại nâng mặt cô rồi cúi đầu, lưu luyến hôn lên đôi môi cô.
Tim Du Ánh Tuyết đập rộn ràng hơn.
Lý trí nói với cô đây là trường học, có rất nhiều người quen đi ngang qua. Hơn nữa có lẽ giờ phút này, các bạn học ăn lẩu với cô cũng đang nhìn, nhưng…
Nỗi nhớ vượt lên trên lý trí. Mặc kệ mọi thứ, tùy anh hôn.
Con tim hòa tan, hơi thở dồn dập, ánh mắt mơ màng…
– Không biết hôn bao lâu, hôn đến mức thở dốc, Kiều Phong Khang mới buông Du Ánh Tuyết.
Khi môi rời môi, anh còn không chịu ngừng mà mút một cái.
Gương mặt Du Ánh Tuyết đỏ bừng. Dù không nhìn nhưng cô vẫn cảm nhận được đủ loại ánh mắt từ mọi người xung quanh.
Ôi chết mất!
“Cậu ta là ai vậy?” Một tay Kiều Phong Khang vẫn đang ôm eo cô, anh trầm giọng hỏi.
Câu hỏi không đầu không đuôi làm đầu óc Du Ánh Tuyết đầy sương mù.
“Ai cơ?”
Anh híp mắt: “Người lúc nãy cứ mãi gắp thức ăn cho em, bây giờ…”
Mày rậm hơi nhíu lại, liếc nhìn quán lẩu: “Cậu ta đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Du Ánh Tuyết quay lại theo bản năng.
Cậu bạn rất lúng túng, lập tức cúi đầu giả vờ đang tập trung ăn.
Du Ánh Tuyết hiểu rõ, quay lại, ngẩng mặt nhìn anh: “Rốt cuộc chú đến đây đã bao lâu rồi? Chẳng lẽ chú vẫn ngồi trên xe, theo dõi tôi hả?”
“Ừ. Kiểm tra đột xuất xem em có làm gì xằng bậy ở trường học không?”
“Vậy chú có hài lòng với kết quả kiểm tra không?” Trên mặt cô tràn đầy vẻ tươi cười ngọt ngào.
“Rất không hài lòng!” Anh nhéo nhéo cằm cô rồi hơi cúi người, khuôn mặt đẹp trai trên từng đường nét áp sát khuôn mặt cô, mắt anh bình tĩnh đối lập với mắt cô: “Sau này đừng cho bất kỳ ai nịnh nọt mình, em biết phải làm gì chứ?”
Du Ánh Tuyết cười: “Dù sao thì sau này cũng không còn ai nịnh nọt tôi nữa.”
Anh vừa tới là tất cả bạn nam tự động rời đi.
“Đúng rồi! Mai mới là thứ sáu, sao hôm nay chú lại đến đây?”
Ánh mắt Kiều Phong Khang hơi sâu xa, anh trầm giọng hỏi: “… Em không nhớ tôi à?”
Anh nhìn cô từ đầu đến chân, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu và nỗi nhớ về CÔ.
Cô cắn cắn môi, cũng nhìn anh đầy tình cảm.
Dưới trời chiều, đôi mắt cô long lanh trong suốt.
Cô gật đầu, trả lời nhẹ nhàng: “…
Nhớ!”
Tất nhiên Kiều Phong Khang rất hài lòng với đáp án này. Anh kéo cửa xe ghế trước, bên cạnh ghế lái rồi bế cô lên ghế.
Hai tay Du Ánh Tuyết ôm cổ anh theo bản năng: “Tôi vẫn chưa kịp tạm biệt Phùng Linh Nhi”
“Em cứ đợi trong xe đi!” Kiều Phong Khang đóng cửa xe. Rồi sau đó…
Xuyên qua cửa kính, Du Ánh Tuyết nhìn thấy anh đi đến chỗ Phùng Linh Nhi.
Dưới nắng chiều, toàn thân anh như tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Anh bình tĩnh xuyên qua đám đông tấp nập, anh vẫn đẹp trai, vẫn nổi bậc, vẫn phong độ lạ thường.
Chẳng sợ anh không làm gì cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Du Ánh Tuyết chỉ có thể thấy rằng khi anh đến bên kia, tất cả mọi người trên bàn đều đứng dậy theo bản năng.
Anh nói với Phùng Linh Nhi vài câu rồi lịch sự trả tiền, sau đó lập tức quay lại.
Anh vừa xoay người thì Phùng Linh Nhi gọi ngay cho cô.
“Cậu được lắm! Chào hỏi mà cũng để người khác làm thay”
“Không phải do tớ. Chú ấy cứ muốn tự đi mà. Tớ bị nhốt trên xe.”
Nhưng…