Chương 304:
Khẽ chửi rủa một tiếng, Kiều Phong Khang mắt đỏ hoe, không kiểm soát nổi cảm xúc nữa, anh giang một cú đấm vào mặt người đàn ông.
Ra tay, nhanh và chính xác. Đấm xuống, bên kia kêu lên, ngay lập tức thấy máu chảy.
Bên kia cũng là một thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết, sờ máu mũi, đột nhiên có dũng khí, liền tung một đấm về phía anh.
Với kỹ năng của Kiều Phong Khang, tránh cú đấm này không hề gì, nhưng anh không né, cứ đứng yên đó.
Có vẻ như loại đau đớn da thịt này có thể át đi cơn đau nơi lồng ngực.
Dẫu sao anh cũng có đai đen Taekwondo chuyên nghiệp, người kia đâu có thể là đối thủ của anh? Chỉ trong chốc lát, người đàn ông kia bị đánh choáng váng.
“Trời! Anh làm gì vậy?! Chồng, anh có sao không, sao lại ra nhiều máu thế này?”
Một người phụ nữ – một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ, lao ra khỏi phòng, ôm lấy khuôn mặt của một người đàn ông với cái mũi sưng tấy, lập tức òa khóc.
Xong đó quay đầu tức giận nhìn chằm chằm kẻ khởi xướng: “Anh làm sao thế, sao lại đánh chồng tôi?”
“..” Kiều Phong Khang sửng sốt, chớp mắt.
Nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt anh một lúc, sau đó nhìn số phòng.
Không gõ nhầm cửa phòng, nhưng không phải là Du Ánh Tuyết!
Nghĩa là, anh dạy dỗ sai người rồi sao?
Chuyện gì xảy ra thế này?
Cơn say bớt đi rất nhiều. Cầm điện thoại ra, bấm một dãy số.
Năm phút sau. Nghiêm Danh Sơn và quản lý khách sạn vội vã chạy đến.
“Gọi cảnh sát! Tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát! Sao lại có người vô duyên vô cớ đánh người!”, người phụ nữ hét lên.
“Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, là hiểu lầm thôi. Thật sự là một sự hiểu lầm!” Nghiêm Danh Sơn xin lỗi, nhức đầu ký vào tấm séc: “Đây là chi phí y tế, xin lỗi vì việc tối nay”
“Nếu chỉ cần xin lỗi thì còn cần cảnh sát làm gì? Tôi nói cho anh biết, tiền chúng tôi không… Từ “thiếu” chưa kịp thốt ra, lời nói của người phụ nữ chỉ bị kẹt lại.
Nhìn chằm chằm vào con số khổng lồ trên tấm séc, nuốt nước bọt, sau đó quay lại nhìn bạn trai.
Sau đó, cô ta lại ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên, nói: “Tiền nhiều, chúng tôi cũng không thiếu. Chẳng qua, đây là hiểu lầm, nên bỏ qua cũng được, lần sau có chuyện như này đâu”
Nghiêm Danh Sơn cười nhẹ. Quay đầu nhìn sang phía bên kia.
Không tưởng tượng nổi, sếp tổng lại đánh nhầm người, mà lại còn đánh nhằm mục tiêu. Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
“Khách hàng ban đầu trong phòng này đâu rồi?”.
Kiều Phong Khang hỏi người quản lý.
“Tôi vừa mới kiểm tra, cô Ánh Tuyết trả phòng một tiếng trước. Vì có chút gấp, nên cho khách mới thuê luôn.” Người quản lý cung kính đáp.
Thì ra là như vậy!
Không phải là cô… May là không phải là cô…
Nhưng… Cô ra khỏi phòng muộn như vậy, đi đầu với người đàn ông đó?
Bây giờ họ vẫn ở bên nhau sao?
Kiều Phong Khang lấy điện thoại di động ra, trực tiếp tìm thấy số của Trịnh Thanh Vy. Đêm sâu.
Nghiêm Danh Sơn vẫn điều khiển xe, lái vòng vòng trên phố, mãi không tìm thấy khách sạn Hoa Bắc.
Đi vòng quanh, dừng lại.
Kiều Phong Khang xuống xe, không đi vào, chỉ dựa vào xe.
Khách sạn rất nhỏ. Cơ thể tê dại.
Đây không phải là nơi sầm uất như The Center. Ở đây, đến người đi bộ còn chẳng thấy mấy.
Hơn nữa, cả dãy đều là cửa hàng bán quan tài, nên rất âm u Khó mà tưởng tượng nổi, cô gái vốn nhút nhát lại thực sự coi một nơi như vậy là nhà của mình. Suốt bốn năm qua, cô đã trải qua những gì, có thể luyện bản thân thành một Du Ánh Tuyết hoàn toàn khác.