Chương 320:
“Không gọi tôi là tổng giám đốc Khang nữa hả?” Anh nhướng mày, vẫn không hề nhúc nhích. Như là giận bàn tay không yên phận của cô, anh giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, trực tiếp đưa hai tay cô ra sau lưng, một tay ôm eo cô: “Đừng nhúc nhích nữa, tôi không có kiên nhẫn gì đâu.”
Giọng nói trầm thấp đến mức mờ ám, con ngươi sâu thẳm tràn đầy nguy hiểm.
Cho dù cách quần áo, Du Ánh Tuyết vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh. Cô bỗng nhớ đến chuyện đêm trước…
“Vừa rồi, anh nói với tôi là tối hôm trước.” Hai người quá gần nhau, hơi thở và nhiệt độ cơ thể của anh khiến cô miệng khô lưỡi cô, giọng nói hổn hển: “Tối hôm trước, anh ở trong phòng tôi hả?”
Sắc mặt Kiều Phong Khang trầm xuống: “Sao lại là câu hỏi?”
“… Tôi… Tôi không nhớ rõ.”
“Chuyện gì cũng không nhớ rõ ư?” Ánh mắt của anh càng sắc bén hơn.
Du Ánh Tuyết lắc đầu. Thực tế cô đang nói dối. Cô mơ màng nhớ là có người hôn mình, hình như còn đút cho mình uống thuốc. Nhưng đó có đúng là anh không?
“Tôi không biết bây giờ cô lại biến thành kẻ nát rượu! Bốn năm qua, cô đã tự giày vò bản thân mình như thế à?” Anh lạnh lùng nhìn cô.
Anh nhắc đến bốn năm qua bằng giọng điệu trách móc, khiến Du Ánh Tuyết cảm thấy chua xót, trong lòng không phục: “Tôi không phải là con nít, đã trưởng thành rồi, uống chút rượu thì đã sao? Hơn nữa chẳng phải anh cũng uống rượu hay sao?”
Tốt lắm, quả nhiên cô vẫn cứng đầu như bốn năm trước!
Anh lạnh lùng nhìn cô: “Chúng ta mà giống nhau à? Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ!”.
“Ai quy định phụ nữ không thể uống rượu?” Du Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, không chịu thua: “Anh đang phân biệt giới tính!”
Phân biệt giới tính? Cô bé này còn dám đổ tội cho mình nữa chứ!
Kiều Phong Khang nheo mắt, nắm cằm cô kéo lại gần mình, lạnh lùng cảnh cáo: “Lần sao cô còn dám uống rượu đến mức bị đau dạ dày thì đừng trách tôi!”
Du Ánh Tuyết ngẩn người. Khoảng cách giữa hai người quá gần, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông gần trong gang tấc, dường như ngay cả lông mi của mình sẽ đụng vào chóp mũi của anh. Bốn năm trôi qua, năm tháng chưa từng để lại dấu vết trên gương mặt anh, cứ như ảo giác lại trở về những ngày bị anh trông coi.
“Mấy năm qua, anh cũng trông chừng cô ấy như thế này à?” Cô bỗng lên tiếng, giọng nói buồn bã.
Lúc hỏi câu này, ngay cả cô cũng khựng lại thoáng chốc. May mà thùng xe rất ồn, giọng nói của cô đã bị tiếng ồn ào che lấp.
Kiều Phong Khang hỏi: “Cô vừa nói gì?”
“… Không có gì” Đột nhiên cô không còn dũng khí hỏi nữa, chỉ lắc đầu, liếm đôi môi khô khốc, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tối hôm qua… Anh ấy ở trong phòng mình, lại đặt mình lên giường hôn… Anh làm thể không sợ khó có thể giải thích với cô gái tên là Lăng Ái Xuyên kia sao?
Du Ánh Tuyết nghĩ mãi mà không hiểu, trong lòng rối bời, chỉ có thể cố gắng cách xa vòng tay của anh.
Cô sợ mình sẽ không nhịn được mà đắm chìm trong vòng tay, trong hơi ẩm, trong nhịp tim của anh…
Anh đã có bạn gái rồi! Du Ánh Tuyết lại nhắc nhở bản thân.
Xe chán chạy lên cao, địa thế càng ngày càng dốc đứng và nguy hiểm. Du Ánh Tuyết khẩn trương đến mức toàn thân cứng đờ, hai tay siết chặt. Khi cô sợ đến mức sắp đổ mồ hôi lạnh thì một bàn tay đã nắm lấy tay cô. Tim cô đập nhanh hơn, vội vã muốn rụt tay lại, nhưng bị anh trừng một phát: “Đừng nhúc nhích”
Du Ánh Tuyết cứng đờ, mặc cho anh nắm tay mình. Rõ ràng đang là mùa đông, nhưng cô lại cảm thấy nóng quá, ngón tay bất giác cuộn lại.
“Tưởng cô trưởng thành thì sẽ khác, thì ra vẫn chỉ là kẻ nhát gan thôi.” Anh nhẹ giọng nỉ non, giọng nói có phần cưng chiều.
“. Tôi không sợ đâu” Thật lâu sau, Du Ánh Tuyết mới lẩm bẩm, nhưng không dám nhìn vào mắt anh.
Sao họ lại biến thành thế này? Rõ ràng họ đã xa cách nhau 4 năm, thậm chí còn cách Lăng Ái Xuyên và Tần Nguyên. Sao đột nhiên họ lại thân thiết với nhau như tình nhân? Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ tưởng rằng họ là một cặp. Du Ánh Tuyết đã lên đỉnh núi Thái Bình rất nhiều lần, nhưng lần đầu tiên cảm thấy đoạn đường này lại nhanh đến thế.
Xe cáp dừng lại, như phép màu của cô bé lọ lem kết thúc, cô cũng hồi phục tinh thần, rời khỏi vòng tay của Kiều Phong Khang.
Các du khách lần lượt xuống xe.