Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 151:

 

Kết quả, khoảng chừng hơn chín giờ tối, Phùng Linh Nhi lại gọi đến một lần nữa.

 

“Du Ánh Tuyết! Cậu đến đây nhanh đi” Giọng nói của cô ấy ở đầu bên kia vô cùng kích động.

 

Du Ánh Tuyết không còn chút sức lực nào, đứng ở cửa sổ yếu ớt nói với cô ấy: “Tớ thật sự không đi đâu, các cậu chơi đi”

 

“Du Ánh Tuyết, bạn trai cậu đến. đây! Tớ vừa mới nhìn thấy anh ta đang trong một phòng với một cô gái rất xinh đẹp. Cậu nhanh đến đây nhìn xem” Những người ở đầu dây bên kia đang điên cuồng gào thét.

 

Du Ánh Tuyết ngẩn ra, tầm mắt thê lương nhìn chằm chằm bóng tối dưới lầu.

 

Anh… đang ở cùng với người phụ nữ khác? Là Tô Hoàng Quyên sao?

 

“Tớ không đi, các cậu chơi tiếp đi” Rồi cô không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng cúp điện thoại.

 

Cô ngồi ở mép giường quạt cho mẹ vài cái, trong lòng đầy sầu muộn.

 

Rồi lại mở TV lên. Vì mẹ đã ngủ nên cô mở âm thanh rất nhỏ, nhưng mà trong lòng cô làm thế nào cũng không thể yên tĩnh được.

 

Cuối cùng cô không có cách nào nghĩ thêm gì nữa, cầm lấy túi xách và đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

 

Trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh anh và người phụ nữ khác ở bên nhau.

 

Hình ảnh đó tra tấn cô đến phát điện luôn rồi.

 

Đúng, cô ghen tị! Ngày hôm qua hai người đã cãi nhau ầm ĩ, hôm nay lại gần như cắt đứt quan hệ, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến việc anh ở cạnh người phụ nữ khác, cô lại không cách nào bình tĩnh nổi.

 

Sao anh lại có thể tìm thấy niềm vui mới nhanh như vậy?

 

Du Ánh Tuyết lái xe đến chỗ Phùng Linh Nhi nói.

 

Cô mới đi vào, tất cả các bạn học đều nhìn về phía cô. Nếu trước kia là ánh mắt hâm mộ, vậy thì giờ phút này tất cả đều trở thành ánh mắt đồng cảm.

 

Phùng Linh Nhi tức đến phát ngất: “Tớ vừa nhìn thấy anh ta ôm người phụ nữ khác vào phòng 808.”

 

 

Nếu anh thật sự cặp kè với một người phụ nữ khác, vậy chứng minh…

 

Người phụ nữ khoác tay anh, ít nhất anh không cảm thấy ghét bỏ cô ta, thậm chí còn có chút thiện cảm.

 

Chẳng lẽ…

 

Tình cảm của anh, nói bỏ là có thể bỏ liền sao? Hơn nữa… Lại còn bằng tốc độ nhanh như vậy?

 

Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi rồi đứng dậy: “Tớ đến phòng 808”

 

“Muốn tớ đi cùng với cậu không?” Phùng Linh Nhi lo lắng hỏi. Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Không cần”

 

Phùng Linh Nhi cũng không kiên trì đòi đi cùng. Dù sao, tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài như cô ấy có gấp cũng không giúp được gì.

 

Bên kia.

 

Trong phòng bao 808, ba người Hồ Minh Tuấn, Lê Tiến Minh và Trần Thanh Tùng đang ngồi đánh bài.

 

Mà trong một phòng nhỏ khác, Kiều Phong Khang đẩy hợp đồng và cây bút cho cô gái kiều diễm trước mặt: “Cô An, rượu đã uống, hát cũng xong, nên chơi thì đã chơi rồi, bây giờ hẳn là thời cơ tốt để ký tên nhỉ?

 

Cô gái trẻ tuổi này chính là danh viện nổi tiếng của thành phố An Lập. Tuổi còn trẻ mà đã ngồi trên ghế phó tổng giám đốc của An Thiên, được chủ tịch Từ tự mình đề cử đến ký hiệp ước hợp tác với Kiều Thanh.

 

“Đó là điều đương nhiên” Người phụ nữ cầm bút lên, ký được một chữ thì gác bút xuống.

 

Cô ta mỉm cười nhìn người đàn ông tuấn tú đối diện: “Có điều… nếu dễ dàng ký như vậy thì sau này sẽ khó được anh Phong Khang đây ở cạnh phục vụ một lần, chẳng phải là rất đáng tiếc sao?”

 

Vẻ mặt Kiều Phong Khang gần như đã hết kiên nhẫn.

 

Anh khẽ nhíu mày, mím chặt môi không nói gì.

 

Người phụ nữ lại đứng dậy, chầm chậm đi về phía anh, lớn mật chủ động đến gần anh rồi ngồi thẳng lên đùi anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK