Chương 446:
Hai mắt hắn trừng lớn, đối phương rùng mình một cái, vô thức lùi lại một bước.
Ngay sau đó, cổ áo đồng phục đã Kiều Quốc Thiên túm chặt.
Vẻ mặt anh ta u ám, giống như: Satan trong địa ngục: “Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất không nên khiêu khích tù nhân! Giờ tôi đến chết còn không sợ, thì tội danh giết người có là gì!” Người bên kia sợ hãi kêu lên một tiếng, nhớ tới mình vẫn cầm vũ khí trong tay, lập tức càng thêm tự tin, dùi cui trong tay đột nhiên rơi xuống trên người Kiều Quốc Thiên.
Anh ta không còn chút sức lực nào, vì vậy anh ta thúc mình vào lưng Kiều Quốc Thiên, Kiều Quốc Thiên đau đớn rên rỉ, loạng choạng và lao về phía trước.
Thấy vậy, đối thủ vồ tới.
“Ông đây khiến mày điên! Khiến mày điên!” Lại là những cú đấm, đá: “Thử gắn giọng với ông đây lần nữa xeml” Kiều Quốc Thiên bị đánh ngã xuống đất, không biết là anh ta thực sự không có chút phản kháng nào, hay là anh ta thực sự không muốn phản kháng chút nào.
Khuôn mặt bị thương của anh ta dán chặt trên sàn nhà lạnh lẽo. Mắt anh ta đần mờ và trở nên tối đi.
Mơ màng, như thể anh ta nghe thấy tiếng gọi chát chúa của của bà lão, “con hoang”.
Cái tát.
Quỳ để chịu phạt.
Chỉ cần có mâu thuẫn hay tranh chấp gì với các anh chị em khác thì lỗi luôn ở anh ta….
Những ngày như vậy, anh ta đã trải qua hơn 20 năm…
“Dậy đi, chủ tịch Khang muốn gặp anh!” Cuối cùng, đèn bật sáng, anh ta bị kéo lên ghế để ngồi xuống.
Qua chiếc bàn dài, ở phía đối diện, Kiều Phong Khang ngồi ở đó.
So với sự bối rối và khó chịu của anh ta, Kiều Phong Khang sẽ luôn quyến rũ, anh tuấn, phi thường.
Và đẳng sau anh ta…
Nghiêm Danh Sơn đang đứng ở đó.
Kiều Quốc Thiên cười nhạt.
Anh ta tự giễu mình: “Sao thế?
Muốn đến để xem người của anh trung thành thế nào còn tôi thì thất bại bao nhiêu à?”
“Nể tình cha tôi và Du Ánh Tuyết, tôi không muốn ép cậu đến đường cùng. Cho cậu một tuần lễ, tự mình thú nhận tất cả các tội cậu đã phạm! Tôi sẽ thuê luật sư giỏi nhất giảm án cho cậu!”
“Ha ha!” Kiều Quốc Thiên ngẩng đầu lên và cười. “Tự thú? Giảm án?
Kiều Phong Khang, nhiều năm như vậy, nhà họ Kiều của anh bố thì cho tôi nhiều như thế. Có phải làm cho anh cảm thấy đặc biệt ưu việt trước mặt tôi không? Anh rõ ràng muốn tôi chết. Bây giờ còn diễn kịch sao?” Diễn cho ai xem? Nếu anh thực sự muốn bố thí thì cũng phải nghĩ xem tôi có cần không chứt”
“Chủ tịch Khang làm như thế này, chẳng qua chỉ để cho mọi việc hợp lẽ tự nhiên mà thôi. Đừng quên, anh và La Chí An đã lên kế hoạch trước ….” Nghiêm Danh Sơn bị Kiều Quốc Thiên lạnh lùng cắt đứt. Anh ta liếc nhìn Nghiêm Danh Sơn một cách mỉa mai: “Chỉ là một con chó đã phản bội chủ nhân của nó. Cậu có ở đây?” Nghiêm Danh Sơn không đáp trả, chỉ giữ im lặng.
Chỉ có đôi tay buông thõng bên hông anh ta được siết chặt.
Kiều Phong Khang liếc anh ta một cái, khẽ nói: “Trợ lí Sơn, cậu đi ra ngoài ¡, tôi sẽ ra ngay.” “Vâng, anh Khang.” Nghiêm Danh Sơn đi ra ngoài, chỉ còn lại Kiều Quốc Thiên và Kiều Phong Khang trong căn phòng hẹp.
Cả hai người đều không nói một lúc lâu.
Cảm xúc của Kiều Quốc Thiên dần dần lắng xuống trong im lặng.
“Anh có biết tại sao tôi ghét anh không?” Anh ta lạnh lùng nói.
Kiều Phong Khang vẫn im lặng, chỉ chờ anh ta nói tiếp.
“Anh rất xuất sắc trong mọi việc.
Mọi người ngước nhìn và ngưỡng mộ anh. Anh sinh ra đã có vầng hào quang. Còn tôi? Đứa con hoang không ra gì. Ngay cả bạn học trong trường cũng biết rằng tôi chỉ là một kẻ ăn bám.
Cho dù được ông cụ sắp xếp vào Kiều Thanh nhưng ngay cả tư cách làm cái bóng của anh tôi cũng không có! Ở nhà họ Kiều, tôi không có địa vị, đừng nói là các anh, ngay cả ông cụ cũng không coi tôi là một thành viên nhà họ Kiều!
Trong mắt các anh, tôi chẳng qua chỉ là một đứa con hoang” Kiều Quốc Thiên nghiến răng, những tội lỗi đó nhà họ Kiều phải gánh chịu, bây giờ nghĩ lại, tất cả đều như một nhát dao.