Chương 603:
Chẳng mấy chốc lại bị thay thế bởi sự thờ ơ và kiên cường: “Tôi đã từng nếm qua mùi vị của những lá rau đã thối nát bị người khác vứt bỏ, khi trên người không có một xu dính túi, cũng không tìm được việc làm. Vì vậy một bữa cơm như này đối với tôi mà nói cực kỳ quý giá. Nếu như anh Quốc Thiên đã không thích thì thưởng cho tôi, chắc hẳn cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?” Ý tứ trong lời nói bày tỏ sự thấp hèn vô tận, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn không phải vậy.
Kiều Quốc Thiên cảm thấy cô ta rõ ràng là đang khiêu khích chính mình.
Tuy nhiên ngay sau đó, cô ta chỉ cúi đầu tiếp tục dùng bữa, hoàn toàn không có ý định tranh cãi với anh ta.
Anh ta đứng đó, nghiêm mặt lại từ trên cao nhìn xuống cô ta đầy khinh thường. Nhưng mãi lâu sau cô ta đều không hề ngẩng đầu lên.
Kiều Quốc Thiên cứ nhìn mãi như vậy, trong đầu chợt thoáng qua những lời vừa rồi cô ta đã nói.
Nhặt lá rau thối?
Một người như Tô Hoàng Quyên đã sống trong nhung lụa từ nhỏ, nên rất khó có thể tưởng tượng được cô ta sẽ trải qua những tháng ngày khốn khổ như vậy, nhưng những gì mà cô ta nói lại không giống như đang nói dối.
Không hiểu vì sao lồng ngực anh ta bỗng hơi chùng xuống, đôi mắt nhìn cô ta chăm chú, sau đó ánh mắt càng trở nên thâm thúy hơn.
Giây tiếp theo đột nhiên ngồi xuống, cánh tay thon dài duỗi ra, giành lấy đôi đũa của Tô Hoàng Quyên và chiếc bát trước mặt cô ta về phía mình, sau đó bắt đầu nhai nuốt từng ngụm lớn dưới ánh mắt mơ hồ và đôi mày nhíu chặt lại của cô ta.
“…” Nhìn thấy dáng vẻ ăn uống ngon lành của anh ta, Tô Hoàng Quyên sững sờ trong giây lát, sau đó mấp máy môi muốn nói gì đó lại bị anh ta trừng mắt: “Còn ngây người ra đó làm gì nữa? Rót cho tôi cốc nước!” Giọng điệu vô cùng thô lỗ cứ như thể đang sai sử người hầu vậy.
Tô Hoàng Quyên không nói gì thêm nữa mà đứng dậy rót nước cho anh ta.
Ban đầu người nào đó còn ghét bỏ thức ăn không hợp khẩu vị, nhưng đến cuối cùng lại ăn sạch sành sanh, hơn nữa…
Anh ta thậm chí còn không chê những món mà cô ta đã từng động đũa.
Tô Hoàng Quyên cảm thấy rất bất ngờ, chợt phát hiện mình ngày càng không hiểu được người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Sau khi dùng bữa xong, trợ lý của Kiều Quốc Thiên đi tới gõ cửa, giải thích ngắn gọn lịch trình tiếp theo cho anh ta sau đó vội vàng rời đi.
Tô Hoàng Quyên kính cẩn tiễn anh ta đến tận cửa phòng.
Một chân anh ta vừa mới bước ra cửa sau đó đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.
“Anh Quốc Thiên còn muốn dặn dò gì sao?” Vẻ mặt của cô ta rất thản nhiên.
“Không có lệnh của tôi, hôm nay cô tốt nhất đừng có đi đâu, cứ ở chỗ này cho tôi” Trợ lý của Kiều Quốc Thiên tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, anh ta cũng là một người thông minh nên đã mơ hồ phát hiện ra dường như có điều gì đó hơi khác lạ giữa hai người bọn họ. Không, chính xác mà nói nên là Tổng giám đốc.
Quốc Thiên đối xử với cô ta có chút kỳ lạ.
“Anh cứ yên tâm, trước khi anh trở về tôi sẽ không đi đâu hết. Bây giờ công việc duy nhất của tôi chính là chăm sóc tốt cho anh” Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời này của Tô Hoàng Quyên khiến Kiều Quốc Thiên tìm không ra lỗi, ngược lại còn cảm thấy hơi buồn cười.
Anh ta cau mày liếc nhìn Tô Hoàng Quyên, cuối cùng không còn gì để nói, xoay người bước ra ngoài.
Người trợ lý thong thả đi phía sau anh ta.
Mãi đến khi bóng dáng đó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô ta, Tô Hoàng Quyên mới đóng cửa lại. Trong căn phòng rộng lớn bỗng chốc chỉ còn lại một mình cô ta, nặng nề thở ra một hơi rồi dựa vào cánh cửa.
Tấm gỗ cứng rắn lạnh buốt đến tận Xương.
Đứng một lúc, sau đó hít sâu một hơi rồi lấy lại tinh thần, thu dọn lại đống bừa bộn kia trên bàn ăn trước rồi mới bước vào phòng ngủ sửa sang lại ga trải giường.
Mơ hồ vẫn có thể ngửi thấy hơi thở thuộc về riêng anh ta.
Vô cùng quen thuộc.
Trái tim của Tô Hoàng Quyên khế thắt chặt lại, có chút đau đớn khó hiểu.
Vốn dĩ cho rằng chính mình đáng lế ra phải quên đi hết thảy mọi thứ của anh ta nhưng bây giờ mới phát hiện.