Chương 359:
Đúng vậy, không chỉ anh muốn bản thân cô, mà cô cũng muốn anh.
Cô muốn trao mình cho anh lần nữa, cả thể xác và tâm hồn… Đôi mắt anh nhìn cô gần như bừng cháy. Nhưng có chủ đích, anh giãn khuôn mặt tuấn tú, nhướng mày, “Chỉ có như vậy à?”
Trong lòng anh thấp thoáng những mong đợi.
Du Ánh Tuyết ngẩng đầu lên, bất ngờ giữ chặt môi anh.
Hai đôi môi gặp nhau, lúc này sức nóng dâng trào như pháo hoa.
Suốt đêm….
Tiếng thở dốc của một người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ vang vọng trong phòng.
Rõ ràng là mùa đông, nhưng nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao. Như thể nó sẽ bùng cháy bất cứ lúc nào.
Đêm nay, hai thân hình quấn quýt lấy nhau, cọ xát vào nhau như tạo ra những tia lửa.
Hai người dường như giải phóng niềm đam mê và khao khát bấy lâu bị kìm nén của mình vào lúc này và truyền cho nhau.
Ngày hôm sau, Du Ánh Tuyết từ trong lòng anh tỉnh dậy. Khi bước đi, cô đau nhức khắp người.
Đêm qua. Họ có quá mạnh bạo rồi sao?
Đêm qua… có vẻ cả hai đã quá mạnh mẽ.
Anh liều lĩnh dường như thực sự muốn bù đắp những gì đã thiếu trong bốn năm qua chỉ trong một đêm. Cả hai đã thử mọi tư thế táo bạo.
Cuối cùng, cô thực sự không thể tiếp tục được nữa, vì vậy anh mới buông tay, để cô đi vào giấc ngủ.
“Thức dậy rồi à?” Vẫn chưa mở mắt thì tiếng anh đã vang lên bên tai cô.
Giống như một giấc mơ.
Cô mở mắt ra, người đàn ông đẹp trai đang đưa một tay ra sau đầu cô, hơi ngẩng đầu tập trung vào cô. Sau một đêm, một lớp râu nhạt màu mọc ra từ khuôn hàm quyến rũ của anh, khiến anh trong trưởng thành hơn.
Cô bối rối cuộn mình nép vào ngực anh, cô giống một đứa trẻ nhỏ hơn.
Du Ánh Tuyết nhìn anh, và nhớ lại những gì cô đã làm đêm qua, mặt cô đỏ bừng.
Cô trèo xuống khỏi người anh, cố gắng tránh đôi mắt rực lửa của anh.
Cô rất muốn tìm một cái hố để tự chôn mình. Tại sao đêm qua cô ấy lại… bạo dạn và không kiềm chế như thế?
Tất cả sự nhiệt tình đều bị cô ấy khơi gợi Kiều Phong Khang mỉm cười, rõ ràng là tâm tình tốt. Nhưng, cô có thể trốn ở đâu bây giờ? Với một cánh tay dài, anh lật người cô lại và hai người mặt với nhau.
“Em tối hôm qua mạnh dạn như vậy, hiện tại mới biết thẹn thùng? Hả?”
Du Ánh Tuyết phản đối bằng một tiếng hừ. Cô vươn tay, ngượng ngùng vội vàng chặn miệng anh: “Không được nói tiếp!”
Giọng the thé, nhẹ nhàng, ngọt ngào. Ngọt đến tận tim can.
Anh nắm lấy tay cô và nâng nó lên cao.
Lật người, anh che toàn thân cô.
Cả hai người đều trần truồng, không mặc gì. Bằng cách này, cả hai được dính chặt vào nhau mà không có bất kỳ khoảng cách nào.
Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, mạch máu trong người đều sắp bốc cháy.
“Vì anh không được phép nói, vậy chúng ta sẽ làm ngay. Tối hôm qua em đã biểu hiện rất tốt, có phải giờ là lúc anh phải làm không?” Giọng anh khàn khăn. Chất giọng quyến rũ một cách đáng sợ.
Du Ánh Tuyết khô khốc liếm môi dưới.
Chớp mắt, nhìn anh vô tội. Chẳng lẽ tối hôm qua anh không phải là biểu hiện tốt sao?
“Rõ ràng là… tối hôm qua anh đã gắng sức cả đêm…” Rốt cuộc, cũng nói ra. Cô thừa nhận mình là người khiêu khích trước, nhưng sau đó, anh hoàn toàn chủ động.
Muốn cô hết lần này đến lần khác.
Cô chẳng ngủ được mấy tiếng đồng hồ.
Vậy nên… biểu hiện quá tốt rồi!