Chương 223:
– Không gian cực lớn lập tức bừng sáng. ngay trước mắt anh là bắp chân đỏ bừng và khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì bị sốc.
Trái tim anh nhói đau.
Anh lao đến một bước, trực tiếp ôm cô bước ra ngoài phòng khách.
Hơi thở quen thuộc tràn về, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, Du Ánh Tuyết đang nằm gọn trong vòng tay anh, chỉ cảm thấy chóp mũi đau nhức.
Kiều Phong khang cẩn thận đặt cô ngồi trên ghế sô pha.
“Để tôi xem xem!”.
Anh ngồi xổm trước mặt cô và nói chuyện với cô.
– Không cần biết Du Ánh Tuyết có muốn hay không, anh đã vén thẳng váy của cô lên, để lộ phần chân bị bỏng.
Cô kêu lên một tiếng đau đớn, cau mày nhìn anh.
Một lớp mồ hôi lạnh lấm tấm trên vầng trán xinh xắn.
Anh cúi đầu, chạm phải ánh mắt lo lắng của cô, trong lòng run lên.
Không hiểu sao lúc đó mọi cảm xúc của cô đều không giấu được, cô khẽ thì thầm: “Đau quá..”
Với tiếng kêu đau đó, Kiều Phong Khang chỉ cảm thấy trái tim mình như bị xoắn vào nhau.
“Không ổn, bị bỏng nặng quá Kiều Phong Khang khó chịu ân hận vì lẽ ra anh không nên xuất hiện đột ngột như vậy, cô đã không bị bỏng như thế này.
Cô vốn dĩ chăm sóc bản thân rất tốt, nhưng khi anh đột ngột xuất hiện, cô đã bị thương.
Cảm giác này khiến anh cảm thấy đặc biệt tồi tệ.
“Ngồi đi đừng nhúc nhích, tôi tìm thuốc cho em”
Kiều Phong Khang đứng dậy, tìm hộp thuốc khắp nơi.
Du Ánh Tuyết quay lại nhìn anh lo lắng lật tung mấy cái hộp, cái tủ, trong lòng càng thêm chua xót, cô chỉ biết ngạc nhiên nhìn anh không rời mắt. Cô lại có một suy nghĩ chua sót. Sau vài tháng, khi cô sinh đứa bé ra…
Tương lai… Con của cô có gọi cô là mẹ không?
Anh sẽ lấy người phụ nữ như thế nào làm mợ chủ của nhà họ Kiều?
Tô Hoàng Quyên, hay phụ nữ khác?
Nghĩ đến đây lòng cô khó chịu và đau nhói như bị kim châm.
Kiều Phong Khang tìm thấy hộp thuốc. Khi quay đầu lại, anh đã bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn anh đau đớn.
Vẻ đau đớn trong mắt cô đã hiện lên, tuy cô cố che giấu, nhưng anh vẫn nhận ra.
Tim anh nhói đau, anh lo lắng hỏi: “Có phải em rất đau không?”
Du Ánh Tuyết gật đầu, nước mắt liền chảy xuống mặt: “Vâng, đau quá…”
Kiều Phong Khang thậm chí còn đau khổ hơn.
Anh bước tới vài bước, mở hộp thuốc ra, lật lại hồi lâu mới tìm ra thuốc trị bỏng.
Bóp thuốc mỡ mát lạnh trên tay anh, giữ lấy chân cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm rồi thì thầm: “Nói cho tôi biết chỗ đau” Du Ánh Tuyết không hề rên một tiếng.
Anh di chuyển rất nhẹ nhàng và rất cẩn thận.
Vết bỏng ở chân cô đột nhiên không còn đau nữa.
“Sao chú lại đột ngột xuất hiện? Nếu không phải chú đột nhiên xuất hiện, tôi sẽ không sợ hãi.” Du Ánh Tuyết nói.
So với cơn đau vừa rồi, bây giờ cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Màn sương trong mắt cô cũng tan biến.
“Tôi đang làm việc trong phòng, cũng không đi ngủ. Tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng em, vì vậy tôi muốn ra ngoài xem em đã làm gì vào buổi tối.”
“Tôi có thể làm gì khác chứ. Vì lúc đó tôi cảm thấy rất đói bụng nên vào trong phòng làm ít đồ ăn.”
Kiều Phong Khang dừng lại, nhìn cô với ánh mắt thương xót, sau đó tiếp tục bôi thuốc, anh nói: “Hãy để dì Lý đến chăm sóc cho em”.
“Không cần đâu? Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Chú xem, tôi đã có thể chăm sóc bản thân rất tốt rồi, căn phòng này đều là do tôi dọn dẹp!”
Đúng. Cô nói không sai.
Cô không chỉ chăm sóc bản thân chu đáo, cả việc nhà, kể cả anh, cũng đều do cô chăm sóc.
Tuy nhiên, càng như vậy Kiều Phong Khang càng cảm thấy khó chịu.
Cô bây giờ là một phụ nữ mang thai, vì vậy anh nên chăm sóc cô cho tốt.