Chương 136:
Cô không thể nhận thua trước mặt Tô Hoàng Quyên. Cố gắng giả bộ bình tĩnh: “Mặc kệ chị có mục đích gì thì tôi vẫn cảm ơn chị vì đã cho tôi biết mẹ tôi vẫn còn sống. Nhưng nơi này không chào đón chị, sau này mong chị đừng đến nữa!”
Giọng điệu Du Ánh Tuyết không hề kiêng nể gì.
Lạnh lùng nói xong, không hề để ý đến sắc mặt Tô Hoàng Quyên, tránh cô ta đi ra khỏi phòng bệnh.
“Ánh Tuyết!”
Trong phòng, tiếng gọi khẩn thiết của Lâm Vân Thanh bị ngăn trở bởi cánh cửa đóng lại.
Đi ra khỏi bệnh viện, cả người Du Ánh Tuyết vẫn còn ngơ ngác.
Tấm séc nắm chặt trong tay đã nhăn nhúm lại.
Nói rằng mình không tin, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, bất an.
Sợ rằng những gì mình từng tin tưởng sẽ bị thay đổi bởi một sự thật không thể chối bỏ.
Chú vẫn luôn thương cô như thế, nhất định sẽ không nhẫn tâm làm hại người quan trọng nhất của cô.
Thế nhưng…
Thông báo tìm người kia, có liên quan gì đến chú không?
Cô hoảng hốt nhớ tới, hôm đó chú đã lẳng lặng cất thông báo tìm người vào ngăn kéo.
Hơn nữa… Chú còn hỏi cô một chuyện nữa…
“Nếu như, nếu như mẹ của em còn sống, tôi lại ngăn cản hai người gặp nhau, em có oán trách tôi không?”
Nghĩ đến đây, Du Ánh Tuyết sợ hãi.
Ý câu nói này, thực ra là muốn ám chỉ mình sao?
“Cô Ánh Tuyết”
“Tập đoàn Kiều Thanh?” Tài xế khó hiểu. Du Ánh Tuyết gật đầu, ông ta cũng không thắc mắc gì nữa, khởi động xe đi đến tập đoàn Kiều Thanh.
Xe rất nhanh đã đi đến nơi.
Vẫn như trước đây, giờ này còn rất nhiều nhân viên của tập đoàn vẫn ở lại tăng ca.
Du Ánh Tuyết đi thẳng đến thang máy, đi lên tầng cao nhất.
Nghiêm Danh Sơn nhìn thấy Du Ánh Tuyết thì hơi ngạc nhiên.
“Cô Ánh Tuyết?” Anh ta cúi đầu nhìn giờ: “Giờ này không phải cô nên ở nhà hàng sao?”
“…Chú ba bảo tôi đến văn phòng lấy đồ, bây giờ tôi đi vào, không có vấn đề gì chứ?” Du Ánh Tuyết hỏi.
Nghiệm Danh Sơn suy đoán, sợ rằng tổng giám đốc chuẩn bị ngạc nhiên gì cho cô Ánh Tuyết, liền nói: “Tôi lập tức đi lấy chìa khóa, cô đợi một chút.”
“Được.” Du Ánh Tuyết đứng chờ ở trước cửa.
Hai tay nắm chặt, đến tận lúc này, cô vẫn hy vọng tất thảy đều là do mình nghĩ quá.
Thông báo tìm người kia, có lẽ vốn chẳng liên quan gì đến mình.
Đúng lúc này, Nghiêm Danh Sơn đã đi đến.
– Dùng chìa khóa mở cửa, lại bấm mật mã trên cửa, cánh cửa nặng nề mới “cạch” một tiếng mở ra. Du Ánh Tuyết mở cửa đi vào.
Không hề dừng lại, đi thẳng đến trước bàn làm việc. Năm ngón tay dừng ở trước ngăn kéo run rẩy.
“Ánh Tuyết, nếu như mẹ em vẫn còn sống, tôi lại tìm cách ngăn cản hai người gặp mặt, em có oán trách tôi không?”
“Đương nhiên có.”
Cuộc nói chuyện khi ấy lại vang lên bên tai cô.