Chương 468:
Tống Ân sững sờ.
Chờ lấy lại tinh thần đáy lòng nhảy một cái, ngón tay mới vừa nãy bị bỏng đến mức có chút đau rát nhưng bây giờ…
Vẫn rát như cũ.
Thậm chí còn rát hơn lúc nấy.
Nhưng lại không phải là đau nhức mà là tê dại…
Ngứa, cảm giác ngứa ngáy như xuất từ tận đáy lòng của cô ấy.
“Còn đau không?” Không biết qua bao lâu, Lê Tiến Minh buông tay cô ấy ra.
Tống Ân lúc này mới hoàn hồn, cô lắc đầu thu hồi tay lại. Một hồi lâu, đầu ngón tay của cô vẫn giống như còn lưu lại nhiệt độ của anh ta.
Có một loại mập mờ khó mà diễn tả bằng lời được…
“Đúng rồi, anh thức dậy đúng lúc thật” Tống Ân nói: “Em vừa nấu mì xong, ngồi đi” Lê Tiến Minh đánh giá hai bát mì trên bàn rồi lại nhìn cô một cái: “Em còn biết nấu ăn?” Trên bát mì mặc dù không có thêm hương liệu gì nhiều nhưng mà có nước dùng bát mì ngược lại rất dễ nhìn. Để cho người ta vừa nhìn qua đã rất muốn ăn.
“Con nhà nghèo từ nhỏ đã biết lo việc nhà” Tống Ân đưa đũa cho Lê Tiến Minh rồi ngồi ở đối diện anh ta: “Mẹ em mất sớm, sau khi mẹ em mất thì mẹ kế mang theo em gái em vào ở.
Trong 5, 6 năm sau đó, cơm đều do em nấu” Hiện tại, khi nói những chuyện này thì cô lại nói một cách hời hợt bình thản. Nhưng khi lọt vào tai Lê Tiến Minh lại khiến anh ta có cảm giác cực kỳ đau lòng.
“Lúc đó em bao nhiêu tuổi?”
“Chắc là năm 10 tuổi” Tống Ân nhoẻn miệng cười một tiếng: “Sau đó vì không ăn uống đầy đủ dinh dưỡng cho nên vóc dáng cũng không phát triễn cho lắm. Khi đó bếp ở trong nhà đặt ở khá cao, mỗi lần làm bữa cơm đều đổ mồ hôi đầm đìa. Nếu là ngày nào làm chậm, nấu khó ăn thì tránh không được.
bị một trận đòn” Hai mắt Lê Tiến Minh đầy sự tĩnh mịch nhìn cô: “Em cùng bọn họ cắt đứt quan hệ là chính xác”
“Em cũng chưa từng cảm thấy bản thân có lỗi”
“Người ngoài nghi ngờ đàm tiếu em đã có rất nhiều cơ hội để giải thích, vì sao không làm?”
“Giải thích sao?” Tống Ân cười, trong tươi cười có một chút cam chịu: “Kỳ thật nhiều khi khán giả chất vấn, bọn họ cũng không phải là muốn nghe đến sự thật. Cái bọn họ muốn nghe đến chỉ là sự thật trong đầu bọn họ nghĩ đến mà thôi. Tống Ân ác độc, lòng dạ hẹp hòi, “,… những tiêu đề này mới bắt mắt. Người xem cùng truyền thông muốn đều tin lá cải, bọn họ không muốn tin tức không có giá trị buôn bán.” Lê Tiến Minh có chút buồn bực: “Nếu như không thích, cũng đừng có đi diễn nữa”
“Nếu em không làm thì ai nuôi em?” Lê Tiến Minh nhíu mày: “Em nói thử xem ai nuôi em?” Tống Ân khế giật mình, sau đó ý cười càng sâu sắc hơn, cô cầm đũa gõ gõ chén của anh ta, nói: “Ngài Lê à, anh mau ăn mì đi.” Lê Tiến Minh trừng cô một cái: “Đừng đem lời của anh làm như gió thoảng bên tai!”
“Được, em nhớ kỹ rồi. Em không phải tìm anh để đòi tiền sao? Tấm chi phiếu 12 tỷ kia em vẫn còn giữ cẩn thận. Nếu ngày nào đó không có tiền tiêu đem tấm chỉ phiếu đó ra tiêu xài vẫn được” Lê Tiến Minh hừ một tiếng: “4 tỷ một đêm, em lừa anh sao?” Tống Ân nhíu mày nhìn Lê Tiến Minh.
Lê Tiến Minh lại không lưu tình chút nào nói: “Nói thật ra kỹ thuật của em thật sự là kém cỏi. Lần thứ nhất cùng với em làm xong đã hối hận. Em làm gì đáng giá 4 tỷ? Đều là người mua và người bán diễn thôi. Khoảng 400.000 không hơn không kém” Tống Ân tức giận đến run người: “Anh cho rằng anh là cậu chủ Lê nên có nhiều phụ nữ như vậy cho anh rèn luyện kỹ xảo hả?” Lê Tiến Minh nghe xong, cười.
Một hồi lâu cũng không có tiếp lời Tống Ân, anh ta chỉ cầm đũa chọn lấy mì sợi bỏ vào miệng sau đó nhai lấy.
Nhai đến say sưa ngon lành.
“Anh cười cái gì?” Bây giờ Tống Ân còn đang tức giận này!
Lê Tiến Minh lại chỉ nói: “Bát mì này làm ngon lắm”
“Ăn hết đi!” Cô ấy bất mãn trừng anh ta.
Lê Tiến Minh ăn sạch hết bát mì sợi, buông xuống bát đũa. Anh ta nhìn qua cô, không nói chuyện không vui trước kia: “Em… Mười năm này, chỉ có một mình anh làm chuyện này?” Anh ta đang nói là câu hỏi nhưng lại là giọng đầy khẳng định.
Tống Ân khẽ giật mình, sau đó cô ấy mạnh miệng phản bác: “Anh nghĩ hay thật”
“Xem ra 12 tỷ của anh bị em lừa mất rồi” Ngoài miệng nói bị lừa nhưng bên trên khóe môi của Lê Tiến Minh lại toàn là ý cười. Lê Tiến Minh híp mắt lại, ánh mắt mập mờ nhìn cô ấy: “Chỉ là em cũng đừng vui mừng quá sớm, từ hôm nay trở đi, anh phải đem 12 tỷ đó làm lại cho đủ” Tống Ân im lặng. Cô thật muốn hỏi anh ta một chút, 12 tỷ này có thể lấy trở về không?